"Chắc chắn là do Tấn vương truyền ra!" – Đường Tiểu Bạch hậm hực nói.
Cố thị đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, ra hiệu trấn an, rồi quay sang hỏi Cố Hồi:
"Phụ thân ngươi còn căn dặn gì thêm không?"
"Phụ thân bảo cô mẫu chớ quá lo lắng," Cố Hồi điềm đạm đáp,
"đa phần là do trong cung có lòng bất mãn với chuyện lần trước, mượn cơ hội này để uy h.i.ế. p Tiểu Bạch đôi chút mà thôi. Nếu thật sự có động tĩnh gì, dù Yến Quốc Công không ở đây, cũng còn có Cố gia, quyết không để Tiểu Bạch chịu thiệt thòi."
Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn tay, làm một động tác nắm chặt. Nói cách khác… nàng đang cầm trong tay kịch bản
"cả nhà nâng như nâng trứng"?
Không chừng Tiểu Thái tử cũng sẽ chịu ảnh hưởng của hào quang được cưng chiều mà đứng ra thay nàng thanh minh?
…
"Những ngày tới tạm thời án binh bất động, truyền ra ngoài rằng Cô đã khỏi bệnh." – Trong mật thất, thiếu niên cau mày, sắc mặt lạnh như nước.
Từ trước tới nay hắn luôn mượn cớ mang bệnh để ẩn nhẫn. Đoan Ngọ hôm ấy, vừa ra ngoài đã gặp thích khách, lại còn đụng mặt Tấn vương, ấy thế mà mọi tội danh lại đổ cả lên đầu tiểu cô nương kia!
Lòng dạ hiểm độc!
"Sợ rằng điện hạ nhất thời khó lòng hồi phục," lão giả tóc bạc thở dài,
"trong thang thuốc hôm qua gửi tới, liều lượng Vong Trường Sinh lại tăng thêm một phần…"
Ánh mắt Lý Mặc chợt co lại.
Vong trường sinh, là một loại độc dược ngấm chậm.
Hoặc cũng có thể không gọi là độc, bởi xét nghiệm không ra, chỉ khiến thân thể dần dần hư nhược mà chết.
Hắn từ nhỏ thể trạng yếu kém, thuốc thang vô hiệu, thế nhân chỉ cho là di truyền từ sinh phụ. Mãi đến năm ngoái, thần y Phong Hoài xuất hiện, mới chẩn ra hắn đã uống Vong Trường Sinh suốt bảy năm trời.
Từ trước đến nay, liều lượng bỏ vào cơm canh của hắn đều rất ít, nên mới không tra ra được. Nhưng từ sau khi Lý Hành Viễn đêm đó bí mật đột nhập phủ Thái tử, Hoàng Đế có lẽ chột dạ, liền lập tức tăng gấp đôi liều lượng.
Lần này liều lượng lại tăng, hẳn là bởi biến cố ở chùa Hiến Phúc vào tiết Đoan Ngọ. Kẻ ám sát hôm đó đích thực là do Trung thư lệnh Vương Mậu Chiêu âm thầm sắp đặt, một chiêu khổ nhục kế, thành công kéo sụp một võ tướng trong phe Trịnh Tể tướng .
Vương Mậu Chiêu là huynh ruột của Thái hậu, tức là cữu công của hắn.
Trong mắt Hoàng đế, Vương Mậu Chiêu và thái tử là người một nhà, bởi vậy dù Vương Mậu Chiêu làm việc sau lưng, thái tử vẫn phải thay ông ta chịu đựng cơn thịnh nộ của thiên tử.
"Lần này tăng thêm bao nhiêu?"
"Ước chừng năm phần. Với liều lượng này, kéo dài lắm chỉ đến mùa thu năm sau."
Đến mùa thu năm sau… hoặc là chính danh quang minh khang phục, hoặc là giả chết, âm thầm rời cung.
Nhưng bất kể lựa chọn nào, cũng phải giải hết độc trong người trước đã.
"Độc tố đã thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, mỗi ngày rút độc không thể gián đoạn…" – Lão giả nói đoạn lại thở dài,
"Châm kim dẫn độc vẫn quá chậm. Nếu có thể kết hợp thêm dược dục thì hiệu quả sẽ tăng lên nhiều. Chỉ là dược dục tất để lại hương dược trên thân, khó mà che giấu."
Đặc biệt là bây giờ, cậu ta rất được Đường nhị tiểu thư yêu thích, cơ hội xuất hiện trước mặt người khác ngày càng nhiều.
Lý Mặc cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!