Cánh cửa sơn xanh đóng kín không có cửa sổ, hoàn toàn không thể nhìn ra tình hình bên trong.
Đường Tiểu Bạch đứng nhìn cánh cửa ấy rất lâu, đến mức hai tên sai dịch canh gác bên ngoài cũng bắt đầu cảm thấy không yên, cuối cùng không nhịn được liền nhẹ giọng gõ cửa, nói một câu.
Chẳng bao lâu sau, cửa mở ra, một viên quan trẻ tuổi mặc quan phục xanh ngọc bước ra.
Nhị tiểu thư. Viên quan trẻ khẽ chắp tay hành lễ, dung mạo nho nhã đoan chính, cử chỉ phong độ lễ độ.
Đường Tiểu Bạch không rành lắm lễ nghi nơi này, bèn bắt chước đối phương cũng chắp tay đáp lễ, nói:
"Ngài là Tiết Huyện úy?"
Vị quan trẻ mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần ôn hòa thân thiện. Đường Tiểu Bạch liền vững dạ hơn chút, nghiêng người nhìn vào trong phòng, hỏi:
"Tiết Huyện úy vẫn chưa hỏi xong ạ?"
Tiết huyện úy hơi do dự, nụ cười có phần dè dặt:
"Còn mấy câu nữa là xong."
Tuy là quan sai, nhưng y cũng không dám làm càn trong phủ Yến Quốc công. Nhị tiểu thư trước mặt tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nếu không vui miệng mà đuổi y ra ngoài thì y cũng đành chịu.
Đôi mắt đen láy của tiểu cô nương chớp chớp, rồi bỗng nở nụ cười tươi tắn như hoa, lúm đồng tiền lộ ra, ngọt đến nao lòng:
"Sắp đến giờ ngọ rồi, Tiết Huyện úy chắc cũng đói rồi phải không? Hay là ăn chút cơm rồi hãy hỏi tiếp?"
Tiết huyện úy nghe vậy, trong lòng khẽ ấm lên, mỉm cười gật đầu:
"Vậy Tiết mỗ cung kính không bằng tuân mệnh."
Ai mà từ chối được lời mời vừa hợp tình hợp lý, lại vừa dịu dàng chân thành từ một tiểu cô nương thế này chứ? Huống hồ, cho dù Đường nhị tiểu thư có không hợp tình, không hợp lý, không dịu dàng, không chân thành, y cũng chẳng có gan mà từ chối.
…
Thiếu niên bị thẩm vấn gần một canh giờ, sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn đang ngả sang xanh, khiến Đường Tiểu Bạch nhìn mà thấy xót xa.
Đứa nhỏ này đúng là mệnh khổ, ai gặp cũng muốn bắt nạt một phen.
"Bọn họ không làm khó ngươi chứ?" Nàng vừa hỏi vừa quan sát hắn. May mà ngoài sắc mặt hơi kém thì không thấy dấu hiệu tổn thương rõ rệt.
"Ta chỉ là nhân chứng, không phải nghi phạm, Tiết huyện úy làm sao làm khó ta được?" Thiếu niên bình thản đáp, bộ dạng không có vẻ hoảng loạn hay mất bình tĩnh gì.
Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ lời này, nhỏ giọng hỏi:
"Tiết huyện úy không làm khó ngươi, vậy còn người kia thì sao?"
Khi nãy trong phòng có hai người thẩm vấn, một là Tiết huyện úy, còn người kia thì không rõ là ai, nhìn chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn Tiết huyện úy rất nhiều.
Hơn nữa lúc Tiết huyện úy ra ngoài gặp nàng, người kia vẫn còn ở lại trong phòng, như thể hắn mới là người chính đang thẩm tra.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt khó đoán.
Đường Tiểu Bạch liền tặng hắn một ánh mắt khích lệ.
"Đó là Yên Hợp, lương soái của huyện Vạn Niên," thiếu niên đáp,
"Có lẽ vì hắn quen truy bắt trộm cướp nên không phân rõ đâu là nhân chứng, đâu là nghi phạm."
Đường Tiểu Bạch liếc hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!