Đường Tiểu Bạch lau mồ hôi trên trán, âm thầm kêu khổ trong lòng. Dù có tán che nắng, đứng dưới trời nắng chang chang giữa trưa cũng chẳng dễ chịu gì. Hay là giả vờ trúng nắng thử xem?
Nàng đang cân nhắc thì từ trong điện Sùng Đức, nơi thái tử cư ngụ có động tĩnh.
Một nam tử mặc quan phục từ trong điện bước ra, đi thẳng tới trước mặt nàng, khẽ mỉm cười:
"Điện hạ có lệnh, sai tại hạ đưa Nhị tiểu thư hồi phủ. Nhị tiểu thư, mời theo."
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm tạ. Đi theo nam tử được vài bước, nàng chợt có linh cảm, vô thức quay đầu nhìn lại.
Nơi cửa điện, một bóng người gầy gò loáng qua rồi ẩn vào bóng râm…
…
Lý Mặc đứng cứng người bên cửa điện, tim đập thình thịch. Nàng thấy hắn rồi?
Chắc là… không đâu nhỉ?
…
"Ta hôm nay gặp được thái tử đó nha—"
Lý Mặc tay run một cái, suýt làm rơi nắm bánh tét Trấn Châu vừa được đưa tới.
"Chỉ là không nhìn rõ mặt," tiểu cô nương có vẻ hơi tiếc nuối.
Lý Mặc âm thầm thở phào, lần sau không thể để bản thân bị lộ nữa.
"Chỉ thấy một bóng người, ta đoán chắc là thái tử. Thái tử gầy quá, gầy như ngươi vậy đó. Ê? Nói mới nhớ, ngươi và thái tử còn có vài phần giống nhau đấy!"
Lý Mặc lập tức căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Tiểu cô nương quả nhiên không nghĩ nhiều:
"Hai người các ngươi đều gầy nhom. Ngươi thì thôi đi, nhưng đường đường là Thái tử điện hạ, sao lại chẳng nuôi nổi thân mình thế? Tội nghiệp… lại còn bị người ám sát nữa—may mà hôm nay ngươi không đi, chứ nguy hiểm lắm đó…" nàng bắt đầu kể lại chuyện hôm nay.
Lý Mặc nghe mà hồn để đâu đâu, đến khi nghe nàng kể bị đưa vào Thái tử phủ, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Thái tử có bắt nạt người không?"
Hắn còn nhớ lúc nàng rời đi, vừa đi vừa đưa tay lau mồ hôi trán. Giữa tiết hè, phơi nắng một khắc thôi cũng đủ mệt rồi.
Nàng có nghĩ hắn bắt nạt nàng không?
Có vì vậy mà giận hắn, ghét hắn rồi chăng?
"Không hề! Hắn bắt nạt ta làm gì?" – Tiểu cô nương ngạc nhiên nhìn hắn,
"Tuy lúc đầu không cho ta về, nhưng sau khi ta năn nỉ một hồi, hắn cũng cho ta đi rồi!"
Năn nỉ là cho đi?
Hắn rõ ràng bảo nàng đợi một khắc mà…
"Ờ… đúng là bắt ta chờ một lát, nhưng cũng không lâu lắm đâu. Với lại, ngay từ đầu Thái tử đã bảo người mang tán che nắng cho ta, Thái tử điện hạ đúng là một người tốt bụng mềm lòng — Ê? Mặt ngươi đỏ làm gì?"
Lý Mặc khẽ ho hai tiếng, chau mày né tay nàng, nói: Gì màtrẻ con
"? Thái tử lớn tuổi hơn Nhị tiểu thư đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!