"Thôi vậy! Không cần huynh giúp! Tự ta chép mới thể hiện thành ý." Sắc mặt Đường Tiểu Bạch trầm xuống, thay một tờ giấy khác rồi bắt đầu viết lại.
Dù chữ nàng không đẹp, nhưng nàng còn có lòng tự trọng chứ!
Lý Mặc nhấm nháp hai chữ thành ý, trong lòng phức tạp. Nàng thấy ai đáng thương là muốn tốt với người ta sao? Đã từng gặp hắn chưa? Vậy mà lại muốn chép kinh giúp hắn? Lại còn nhất định phải tự tay viết?
Nghĩ tới đây, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
"Nếu đã vậy, A Tiêu xin cáo lui."
Nói xong, cô nương nhỏ họ Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu hắn lui xuống.....
Đêm đến, sau khi châm cứu xong, Lý Mặc nhắm mắt, lắng nghe thị nhân Đặng Liêu hồi báo chuyện cầu phúc vào Tết Đoan Ngọ.
"... Lấy lý do điện hạ vì lo nghĩ quá độ mà sinh bệnh, lệnh cho quan văn võ từ ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến chép kinh dâng lên chùa Hiến Phúc... mời cao tăng khắp kinh thành cử hành pháp hội vì điện hạ."
"Nếu pháp hội xảy ra dị tượng gì, có phải tức là cô sắp c.h.ế. t rồi không?" Giọng điệu tiểu thái tử vẫn bình thản như thường ngày.
Đặng Liêu trầm mặc một lát rồi đáp:
"Thần đoán, e là còn không chỉ như vậy."
Ồ?
Đặng Liêu lắc đầu:
"Hiện giờ chỉ là suy đoán, nhưng thần luôn cảm thấy nếu chỉ để tạo ra dị tượng nhằm vu oan giá họa, thì cũng không cần làm lớn đến thế."
Nghe đến bốn chữ làm lớn đến thế, Lý Mặc mở mắt ra. Lệnh cho quan viên và người nhà chép kinh cầu phúc dâng chùa Hiến Phúc — Nếu chỉ để dựng chuyện dị tượng nhằm hãm hại hắn, thật sự không cần bày trận lớn như vậy.
Vậy rốt cuộc, mục đích của việc làm rầm rộ thế này là gì?
Hoặc nói cách khác, bày ra trận thế lớn như vậy, là muốn động đến chuyện gì?
Tết Đoan Ngọ tại chùa Hiến Phúc, dường như ẩn chứa nguy cơ nào đó... nhị tiểu thư, chẳng phải cũng sẽ tới đó sao?
...
Phải đi chứ! Đường Tiểu Bạch nhắc tới chuyện này thì hớn hở không thôi:
"Tỷ tỷ nói cả nhà đều phải đi! Đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi cùng đi, chờ cầu phúc xong cho Thái tử điện hạ, chúng ta sẽ qua khúc Giang Trì xem đua thuyền rồng!"
Đây là lễ hội đầu tiên nàng được trải qua từ khi xuyên sách tới! Tết Đoan Ngọ mà! Vừa được ăn, vừa được chơi! Nghĩ tới thôi cũng thấy vui muốn chết!
Ơ? Sao tổ tông nhỏ trông có vẻ không vui cho lắm?
"Ngươi không thích à?" Đường Tiểu Bạch hơi nhức đầu.
Sao đứa nhỏ này lại u sầu thế chứ? Không phải lại ghen với A Nguyên chứ?
Lý Mặc lắc đầu, đưa túi vải trong tay cho nàng.
Gì đây? Đường Tiểu Bạch vừa hỏi vừa đón lấy, cầm trong tay lắc lắc.
Ơ, sao thấy giống như là... Vừa mở ra xem, liền lập tức nhét lại.
Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng. Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, nhưng khóe môi hơi động, quay mặt đi, nói:
"Không biết nhị tiểu thư có dùng được không—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!