Chương 30: Đãi ngộ đến nữ chính cũng không bì bằng.

Ngày đầu tiên nhập học, ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi theo tiến độ học tập, Trương Tiên sinh  còn giao bài tập về nhà cho mỗi học trò.

Những học trò lớn đã đọc Tứ Thư thì mang đề về viết bài luận, còn các học trò nhỏ thì luyện chữ.

Khác biệt ở chỗ, đám học trò trung cấp tự viết, còn những tiểu đồng sơ cấp như Đường Tiểu Bạch thì được phát thẻ chữ để về nhà chép lại.

Thấy mực đã đặc lại, Đường Tiểu Bạch trải giấy cầm bút, chuẩn bị làm bài. Vừa chấm mực, nàng bỗng đổi ý, ngẩng đầu đưa cây bút về phía thiếu niên: Ngươi cũng viết đi!

Lý Mặc khựng lại.

"Từ nay về sau, bài tập tiên sinh giao, ngươi cũng cùng làm luôn!" Đường Tiểu Bạch cười híp mắt nói.

Lý Mặc khẽ mỉm cười, nhận lấy bút.

Cô nương này, lúc nào cũng nghĩ cho hắn quá chu đáo…

A Nguyên!

Nụ cười trên mặt thiếu niên lập tức cứng lại. Đường Tiểu Bạch lúc ấy đang đứng dậy gọi người, nhất thời không chú ý đến thay đổi trên gương mặt hắn.

Không những gọi A Nguyên, nàng còn gọi cả Đào Tử và Trừng Tử vào, rồi lặp lại lời vừa nói với A Tiêu.

Đều là những đứa trẻ thất học, một người là dạy, hai người là dạy, thì bốn người cũng thế thôi?

Thế là Đường Tiểu Bạch  cho người khiêng thêm mấy chiếc bàn, ghép lại, năm đứa trẻ ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn lớn, mỗi người đều được phát giấy bút.

Nhìn hai tiểu nha đầu xinh xắn bên trái, rồi lại nhìn hai thiếu niên tuấn tú bên phải, Đường Tiểu Bạch bỗng sinh ra cảm giác tự hào như một bà mẹ hiền.

Sau này nếu trở về thế giới của mình, nàng hoàn toàn có thể viết một cuốn sách tên là

"Xuyên thư rồi tôi mở lớp xóa mù chữ ở cổ đại".

Đang mừng thầm, ánh mắt vô tình lướt qua A Tiêu—— Thiếu niên mím môi, lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo khó gần.

Đường Tiểu Bạch gõ gõ đầu bằng đầu bút, cảm thấy phiền não. Vừa rồi chẳng phải đã dỗ dành xong rồi sao? Sao lại giận nữa rồi?

Thật đúng là một vị tổ tông mà.......

Trước kia Đường Tiểu Bạch chưa từng luyện bút lông, hơn nữa bút lông ở đây cũng không giống loại thời của nàng, viết cực kỳ vất vả.

Vất vả lắm mới chép được mười tờ chữ lớn, nàng cảm thấy toàn thân như bị hút sạch sức lực.

Buông bút, vừa xoa cổ tay vừa rướn cổ nhìn về phía A Tiêu. Thiếu niên rất nhanh nhạy, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã phát hiện ra.

Ta xem thử nào!

Đường Tiểu Bạch dứt khoát chống tay lên bàn, ghé sát qua xem chữ hắn viết. Thiếu niên liếc nàng một cái, thản nhiên giơ tay lên, vừa hay che khuất tầm nhìn của nàng.

Đường Tiểu Bạch cau mày, lại giận nữa sao?

Sao lại dễ giận thế? Rốt cuộc là giận chuyện gì?

Nhưng bên cạnh còn ba đứa nhỏ khác, nàng tạm thời không tiện hỏi, bèn trực tiếp kéo cánh tay hắn xuống, rồi khi hắn nhìn lại, nàng liền ném cho hắn một cái nhìn không mấy vui vẻ.

Ai mà không biết giận chứ?

Thấy Đường Tiểu Bạch có vẻ nổi cáu, Lý Mặc yên lặng rút tay về, không làm khó nữa. Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ một tiếng, nhìn xuống chữ hắn viết.

Vừa nhìn, nàng liền thấy chua xót:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!