Chương 3: Nữ Phụ Ác Độc

Phủ Yến Quốc Công chiếm diện tích rộng lớn, gia nô đông đảo, vì vậy phía tây phủ được ngăn riêng một khu làm chỗ ở cho đám gia nô, gọi là Tây Thiên Viện.

Từ Tây Thiên Viện đi ra, Đường Tiểu Bạch men theo hành lang phía bắc đi hơn trăm bước, rồi rẽ đông vài chục bước, đến trước một tiểu viện xinh đẹp với mái ngói xanh biếc, xà nhà sơn son chạm trổ.

"Nhị tiểu thư tới rồi!"

Nha hoàn đứng canh ngoài cổng lập tức nhoẻn miệng cười chào.

"Đại tỷ có trong đó không?" Đường Tiểu Bạch hỏi.

"Dạ có trong phòng ạ!"

Được các nha hoàn vây quanh đưa vào trong viện, nàng vừa bước qua cổng đã thấy ngay thiếu nữ áo đỏ dưới gốc hải đường, tay cầm bút, tay cầm sổ.

Tuy trời hôm nay không quá sáng, nhưng khi thiếu nữ ấy ngẩng đầu nhìn sang, cả khung cảnh xung quanh như bừng sáng lên một cách vô cớ.

Tuổi chừng mười ba mười bốn, mắt sáng răng đều, tóc đen môi đỏ, áo lụa màu chu sa viền thêu chỉ vàng. Đôi mắt liếc ngang một cái, còn rực rỡ hơn hoa xuân ba phần.

Đại tỷ! Đường Tiểu Bạch gọi khẽ.

Thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc ấy chính là Đường Kiều Kiều, tỷ tỷ hiện tại của nàng, đồng thời cũng là nữ phụ quan trọng trong truyện — kiểu nữ phụ độc ác điển hình.

Với vai trò một nữ phụ độc ác, tính tình Đường Kiều Kiều không thể gọi là tốt, ngay cả với muội muội ruột cũng chẳng giữ chút sắc mặt tử tế:

"Tự đi mà chơi, đừng đến đây quấy rầy!" Nói rồi cúi đầu tiếp tục lật sổ sách trong tay.

Đường Tiểu Bạch  không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề:

"Tỷ tỷ, muội muốn điều Đinh Thập Thất về bên mình!"

Đường Thế Cung được phong hầu là Yến Quốc Công nhờ công lao nơi sa trường, ông cùng trưởng tử Đường Tử Khiêm lâu năm trấn giữ biên cương, trong phủ ở kinh thành chỉ còn lại ba mẫu tử bọn họ.

Phu nhân Yến Quốc Công họ Cố, thân thể yếu ớt, vì vậy mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do mưu sĩ Chu Tuấn của Yến Quốc Công cùng trưởng nữ Đường Kiều Kiều đảm trách.

Đường Tiểu Bạch muốn một người hầu bên cạnh cũng chẳng phải chuyện to tát, chỉ cần Đường Kiều Kiều đồng ý là được.

Thế nhưng——

Không được!

Đường Kiều Kiều không thèm ngẩng đầu đã từ chối thẳng.

"Sao tỷ chẳng hỏi lý do đã vội nói không?" Đường Tiểu Bạch bất mãn. Đường Kiều Kiều gật gù, thuận miệng đáp: Vì sao?

Vì—

Không được!

Mới nói được hai chữ đã bị Đường Kiều Kiều cắt ngang.

Đường Tiểu Bạch hít sâu một hơi. Nàng là người trưởng thành, không thể chấp nhặt với trẻ con, phải bình tĩnh, bình tĩnh…

"Không được chỗ nào? Tại sao lại không được?" Đường Tiểu Bạch hỏi với vẻ nhẫn nại.

Thân hình không ổn.

Thân, thân hình? Đường Tiểu Bạch suýt nữa bị hù cho đứng hình.

Trong sách có nhắc đến, sau khi Tần Thiên bị  Bình Dương công chúa để mắt tới, chính là Đường Kiều Kiều chủ động dâng người lên lấy lòng công chúa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!