Nàng đến tìm Tô Thuấn Khanh dĩ nhiên là vì hắn chính là đầu mối tình báo số một của nam chính Lý Hành Viễn ở kinh thành!
Huống hồ, đâu phải nàng chưa từng hỏi người trong nhà.
Hôm qua sau khi rời khỏi chỗ Tiểu Tần, nàng đã đi tìm Đường Kiều Kiều.
Nhưng bị Đường Kiều Kiều từ chối, nàng mới nảy ra ý đến thử vận may bên chỗ Tô Thuấn Khanh.
Có điều, rõ ràng lần này không gặp may rồi.
"Vị cử nhân họ Lữ kia do Trưởng công chúa Phổ An tiến cử, thân thế của hắn bên công chúa và Cố gia hẳn cũng đã nắm rõ. Nếu nhị tiểu thư có nghi ngờ, có thể hỏi thử bên ngoại. Còn tại hạ chỉ là một tiểu tiến tấu quan, e rằng không giúp được gì."
Tô Thuấn Khanh bị khen đến đỏ mặt, nhưng cũng không đến mức bị một tiểu cô nương dỗ dành là mềm lòng.
Trưởng công chúa Phổ An là nhị cữu mẫu của Đường Tiểu Bạch, cũng xem như người nhà bên Cố gia, tiến cử một vị tiên sinh cho học viện cũng hợp tình hợp lý.
Lời Tô Thuấn Khanh nói giống y như Đường Kiều Kiều.
Đường Tiểu Bạch gật đầu tiếc nuối, trước khi rời đi còn cố tình liếc một cái đầy oán thán.
Nhưng trong lòng cũng không thất vọng cả, Tô Thuấn Khanh nói như vậy mới là bình thường, dù sao hai người chẳng quen thân gì.
Nói thì phải nói như vậy, nhưng lén điều tra cũng được mà!
Là một mật báo chuyên nghiệp, hẳn là chẳng bỏ sót lấy một cơn gió lay cành lá, huống hồ chuyện này rõ ràng có điểm bất thường.
Nếu Tiểu Tần dè chừng Lữ Hạ, thì tám chín phần mười hắn có vấn đề thật.
Tô Thuấn Khanh đã là người phe chính diện, làm sao có thể để Lữ Hạ được yên thân?
Đường Tiểu Bạch rời đi trong tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
Sau khi Đường Tiểu Bạch và Tô Thuấn Khanh mỗi người một ngả, sau thân một gốc liễu lớn cách đó không xa, có một người lặng lẽ bước ra.
Người đó trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo vải ngắn đơn sơ, nhưng ánh mắt phượng sáng rực thần khí.
Hắn nhìn theo hướng Đường Tiểu Bạch vừa đi một lúc, thần sắc trầm ngâm, rồi xoay người đi ngược lại, vòng một vòng, từ cổng bắc Trường Hưng Lý đi ra, lại chuyển hướng sang phía đông.
Khi đi ngang qua ngoài tường phía bắc khu nhà của Yến Quốc công ở ngõ Nhân Thân, hắn lại dừng chân quan sát một lúc, rồi tiếp tục đi về phía đông, thẳng đến nha môn huyện Vạn Niên, chào hỏi lão huyện dịch canh cổng, rồi bước nhanh vào trong.
Vòng qua tiền đường, đi đến tây xương phòng của hậu nha, vừa đẩy cửa vào vừa gọi lớn:
"Đoán xem hôm nay ta gặp ai?"
Lời còn chưa dứt, bên trong đã vang lên một tràng âm thanh lộn xộn, loảng xoảng, hình như còn có sách rơi xuống đất.
Ai cơ? Một cái đầu thò ra từ sau đống công văn chồng chất, mũ quan trên đầu hơi lệch, đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía sau người vừa vào.
"Chỉ có mình ta thôi."
Yên Hợp thuận tay đóng cửa, cười nhạo:
"Đường đường là huyện úy Vạn Niên, sao lại lén lút như kẻ trộm thế?" Liếc nhìn lên bàn, Lại đang học à?
Tiếng ừm đáp lại có phần chột dạ, Tiết Thiếu Cần nhặt quyển sách rơi dưới gầm bàn lên, phủi bụi một cách trân quý, cẩn thận cất vào túi vải bên cạnh.
"Làm huyện úy không tốt sao?"
Yên Hợp ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, cười nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!