Chương 242: (Vô Đề)

"Ngươi cũng đi ra sao?" – Sau khi rời khỏi trung quân trướng của Đường Tử Khiêm chưa lâu, Đường Tiểu Bạch nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, bèn khẽ hỏi Lý Mặc: "Ta thấy ca ca hình như còn việc muốn bàn bạc mà?"

Lý Mặc thần sắc ung dung đáp:

"Hắn muốn thương nghị cùng các tướng lĩnh của Thiện Châu. Ta nắm binh quyền Hà Đông cùng Trấn Châu, có đôi lời không tiện nghe."

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Binh quyền khác lộ, thế tất có chỗ kiêng kỵ, tiểu tổ tông tránh như vậy cũng phải.

Nàng đang định mở miệng nói tiếp, nhưng chưa kịp thì đã ngáp một cái thật dài, cơn buồn ngủ ùa đến, ánh mắt dần mờ đi, trước mặt chỉ còn bóng hình lờ mờ như trong mộng.

Lý Mặc đưa tay khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng nhẹ tựa gió: "Mệt rồi sao? Ta đưa người về nghỉ nhé?"

Đường Tiểu Bạch gật đầu, cười tươi như nắng: "Ca ca ta đã đến rồi, giờ ta mới có thể yên tâm mà ngủ một giấc ngon!"

Mọi nỗi lo trong lòng, rốt cuộc cũng được trút xuống. Phụ thân và huynh trưởng đều bình an.

Quân đường Bắc của phụ thân và quân đường Nam của huynh trưởng vẫn liên lạc được đến hai tháng trước, chỉ là sau đó bị cắt đứt tin tức với Thiện Châu, Lương Châu.

Nếu khi ấy triều đình phái đi không phải Tiết sứ Tạ Thiếu Miễn và Cố Duyên, nếu người đó vội vàng hoặc cố ý kết luận phụ tử Yến Quốc Công đã mất tích hoặc tử nạn — thì chẳng biết Lương Châu và Kinh thành sẽ sinh ra biến cố thế nào.

May thay, điều ấy chưa xảy đến.

"Ngươi cũng mau nghỉ đi nhé!" – Đường Tiểu Bạch buông tay áo hắn, đỡ lấy Oanh Oanh, quay đầu mỉm cười phất tay – "Có ca ca ta ở đây, ta chẳng sợ gì nữa!"

Lý Mặc thu tay lại, lặng lẽ dõi theo bóng nàng, giữa mày hơi nhíu. Vậy ra khi có ta ở bên, nàng vẫn còn sợ đến mức không ngủ yên nổi sao?

Nhìn theo cho đến khi Đường Tiểu Bạch vào trướng, hắn vẫn đứng đó trầm ngâm một lúc, rồi quay người rời đi.

Sáng hôm sau, khi Đường Tiểu Bạch còn đang rửa mặt chải đầu, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Văn Nhân Gia.

Nàng vội búi tóc sơ qua, bước ra liền thấy Văn Nhân Gia đang trò chuyện với Oanh Oanh.

Thấy nàng, y lập tức xoay người, cúi mình hành lễ thật sâu. Đường Tiểu Bạch vội đáp lễ, hỏi:

"Sao lại hành lễ lớn thế?"

Văn Nhân Gia mỉm cười:

"Được nhị tiểu thư che chở đồng hành, tại hạ mới có thể bình an đến được nơi này. Nay tiểu thư đã đoàn tụ cùng Đường tướng quân, tại hạ nên quay về Thiện Châu, hôm nay xin cáo biệt. Mong một ngày tái ngộ ở kinh thành."

Đường Tiểu Bạch thoáng sững người.

Từ lúc gặp lại huynh trưởng nàng mừng đến quên cả trời đất, không nghĩ đến chuyện của Văn Nhân Gia.

Đến được đây rồi, bảo y quay ngược lại, quả thật khó. Nhưng mà—

"Phía tây hoang vu, trời lại sắp lạnh, ngươi đi một mình  không tiện." – Nàng có chút ái ngại. – "Chờ ta một lát, ta đi hỏi ca ca xem có thể sai người dẫn đường cho ngươi."

"Nhị tiểu thư!" – Văn Nhân Gia khẽ gọi, mỉm cười  "Không cần đâu, Tần công tử đã cắt người đi theo ta rồi."

A Tiêu?

Đường Tiểu Bạch ngẩn ra. Tiểu tổ tông nhà nàng... từ bao giờ lại trở nên chu đáo thế?

"Văn Nhân Gia là nhân chứng quan trọng trong vụ án cũ của Tần thị, ta tự nhiên phải bảo đảm an toàn cho hắn."

Khi nàng đem chuyện hỏi, Lý Mặc điềm nhiên đáp. Nhưng trong lòng Đường Tiểu Bạch vẫn thấy có chỗ không ổn.

Lý Mặc thấy nàng do dự, liền hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!