Trời chiều ráng đỏ, tựa như vệt son phấn điểm nơi chân mày mỹ nhân, soi xuống dòng nước, lại bị vó ngựa khuấy tan thành muôn mảnh, rơi rụng tựa hoa đào.
Từ trong doanh trại bước ra, Đường Tiểu Bạch liền một hơi phi ngựa, mặc sức tung hoành, không còn phải dè chừng trước sau.
Đã thật lâu rồi nàng chưa từng được buông thả tốc độ như thế, bởi giờ đây, bốn phương tám hướng đều an ổn.
Chỉ mới một khắc trước, ngoài doanh trại có phát hiện một người một ngựa.
Là thám mã…Thám mã dưới trướng Đường Tử Khiêm.
Đại quân của ca ca, cách nơi này không quá mười dặm.
Hơn nữa họ đang đi tới đây!
Mười dặm đường, chẳng đến một canh giờ. Thế nhưng đối với nàng, từng khắc từng giây đều dài dằng dặc, khó lòng chờ đợi nổi. Nàng liền vội vàng lên ngựa, lao theo phương hướng thám mã xuất hiện phóng đi.
Mà phóng ra không chỉ có mình nàng.
Đường Tiểu Bạch cảm giác phía sau có người đuổi đến, ngoái đầu liếc lại.
Thiếu niên mặc đồ đen diện mạo như ngọc, đôi mắt đen thẳm khóa chặt bóng lưng nàng, ngựa đã ngang bằng ngựa nàng.
Đường Tiểu Bạch bất giác thả chậm chút tốc độ, đợi hắn hoàn toàn bắt kịp, bèn cất tiếng trêu:
"Chẳng phải lần trước ngươi còn bảo đổi ngựa rồi, đuổi không kịp ta sao?"
Ngựa cũ của tiểu tổ tông đã để Lý Hành Viễn cưỡi đi, hiện giờ cưỡi con khác, dẫu cũng là tuấn mã, nhưng so với trước kia không thể sánh, so với chiến mã dưới thân nàng lại càng kém xa.
Lần trước chọc nàng tức giận, hắn còn giả vờ đáng thương, nói vì đổi ngựa nên không đuổi kịp. Giờ thì sao? Không phải đã đuổi sát rạt rồi ư?
Bị vạch trần, hắn chỉ khẽ cong môi cười nhạt, không biện giải, cũng chẳng chút thẹn thùng.
Hừ! Da mặt đúng là dày hơn tường thành!
Đường Tiểu Bạch liếc hắn một cái khẽ quát, rồi thúc cương, ngựa dưới thân như tên rời dây, trong chớp mắt đã vượt hắn nửa thân.
Chỉ là — cũng chỉ được đến thế. Dù nàng có dốc sức ra sao, Lý Mặc vẫn thong dong theo sau, giữ vững khoảng cách nửa thân ngựa.
Đúng lúc lòng hiếu thắng của Đường Tiểu Bạch dâng cao, hắn lại bất chợt ghìm cương, giảm tốc.
Nàng cũng theo bản năng chậm lại, ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy hắn thẳng lưng ngồi vững thoáng nhìn nàng, rồi ánh mắt lại hướng về phía trước.
Phía trước — từng tiếng bước nặng nề vọng đến, tiếng kim giáp va nhau réo rắt, ngựa hí gió gầm, vang động màng tai.
Đường Tiểu Bạch bỗng thấy sống mũi cay cay, mắt ươn ướt. Nàng quay người, xa xa nhìn lại —
Thương dài như rừng, giáp trụ tựa núi.
Trong hàng quân chỉnh tề, có một người cưỡi ngựa từ trong rừng lao ra. Thoạt đầu còn thong thả, rồi càng lúc càng nhanh, chiến mã tung vó, bụi tung mịt mờ.
Chiến bào đỏ thẫm giữa sắc hoàng hôn ảm đạm, rực rỡ như ánh hoàng hôn.
Đường Tiểu Bạch đứng lặng nhìn thân ảnh kia càng lúc càng gần, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân hiện rõ trong tầm mắt.
Tiếng gầm giận dữ theo gió mà tới, từng chữ rành rẽ như chém: "Đường Tiểu Bạch! Ai cho muội lá gan ch. ó dám chạy đến đây!"
...
"Giỏi lắm rồi hả? Đây là nơi nữ nhi nhà ai nên đến sao? Lớn thêm một tuổi liền tưởng mình thiên hạ vô song? Ở nhà không ai quản được nữa phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!