Chương 240: (Vô Đề)

"Lại sao nữa?" Mạc Hoãn thấy nàng dừng bước, lòng dạ chẳng khác nào vừa từ trên vách núi nhảy xuống.

"Vừa rồi đi vội quá, ngươi giúp ta quay lại xem Oanh Oanh thế nào rồi." Đường Tiểu Bạch nói.

Mạc Hoãn vò đầu:

"Nàng thì có thể thế nào? Rõ ràng là một thị vệ luyện tập thuần thục, đâu đến mức chịu không nổi một chút trắc trở như vậy!"

Đường Tiểu Bạch "ồ" một tiếng, nghiêng mắt nhìn hắn: "Mạc Hoãn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi." Mạc Hoãn cố nhẫn nại trả lời.

Tiểu cô nương lắc đầu:

"Quả nhiên vẫn còn non trẻ. Ngươi nhìn ca ca ngươi mà xem, trầm ổn biết bao."

Mạc Hoãn sững ra, trong chốc lát không kịp phản ứng.

"Yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi giải thích rõ ràng." Nói xong, nàng cất bước rời đi.

Đến lúc này Mạc Hoãn mới lẩm bẩm tìm lại tiếng nói: "Ta còn non trẻ… nhưng ta với ca ca vốn là song sinh mà…"

Kỳ thật Đường Tiểu Bạch cũng chẳng biết phải nói gì với tiểu tổ tông kia, nên mới túm lấy Mạc Hoãn mà bày chuyện nói nhăng nói cuội.

Nhưng trốn tránh mãi cũng không ích gì, con người chung quy vẫn phải đối diện. Vì thế, nàng rề rà bước về phía hắn.

Chàng thiếu niên đang ngồi trên một tảng đá, một chân co lên đặt trên đá, một chân duỗi dài, thẳng tắp; đôi ủng nơi chân dường như còn dài hơn cả bắp chân nàng.

Đường Tiểu Bạch nhìn đến ngẩn ngơ. Tựa hồ vẫn là thiếu niên nàng từng quen từ thuở nhỏ, nhưng dường như lại chẳng phải nữa.

Nàng bất giác nhớ tới hôm ấy hắn cưỡi ngựa lao tới, áo đen phiêu dật ôm gió mà đến, oai phong lẫm liệt — cảnh tượng ấy, đời này kiếp khác, ngay cả trong mộng nàng cũng chưa từng mường tượng được.

Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng nàng đã không do dự chìm đắm. Nhưng vì sao lại là Tiểu Tổ Tông của nàng?

Đường Tiểu Bạch khẽ thở dài, tiếp tục tiến đến gần. Chàng thiếu niên cúi đầu, dùng đoản đao gọt một mẩu gỗ, đầu chẳng buồn ngẩng lên.

"Khụ khụ!"

Hắn vẫn không nhấc mắt.

"A Tiêu?"

Vẫn mải miết gọt gỗ.

Tảng đá quá nhỏ, nàng không thể ngồi cạnh, bèn ngồi xổm xuống bên, ngẩng mặt nhìn hắn: "A Tiêu?"

Thiếu niên khẽ tránh ánh mắt, môi mím chặt, tay vẫn chuyên chú gọt mảnh gỗ. Đường Tiểu Bạch xoay sang nhìn khúc gỗ trong tay hắn:

"Ngươi gọt cái này làm gì vậy?"

Vẫn chẳng đáp lời.

Đường Tiểu Bạch chống cằm, mắt sáng lên, bỗng mỉm cười gọi khẽ: "A Tiêu ca ca!"

Động tác hắn khựng lại,  ngẩng mắt nhìn nàng.

Đôi đồng tử hắn đen thẳm, sâu như mực. Khi ánh nhìn chợt ngước lên, vừa khéo bắt lấy vệt mây chiều, ánh sáng bừng sáng trong thoáng chốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!