Đêm khuya tĩnh lặng, người trong phủ dần chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng tối, ánh nến chập chờn không rõ, lão nhân tóc bạc cẩn thận cất lại hộp kim châm, rồi lấy ra một chiếc hộp sứ, dùng đầu bút chấm lấy ít thuốc, chấm nhẹ một nốt ruồi nơi khóe mắt trái của thiếu niên, che bớt đi vẻ phần thanh tú.
Thân hình thiếu niên gầy gò đơn bạc, tựa lưng vào án thư, sắc môi sau khi châm cứu tái nhợt như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh chưa kịp lau, đang nhắm mắt lắng nghe người áo đen bên cạnh thấp giọng bẩm báo:
"... Nói là vì sự an nguy của Điện hạ, trừ Tể tướng và Trung sứ, bất kỳ ai đều không được phép tới thăm... Từ đại nhân dốc lý tranh biện, khiến Thượng hoàng đại nộ, ra lệnh đóng cửa suy ngẫm——"
"Bảo Từ đại nhân đừng mạo hiểm thân mình nữa."
Lý Mặc mở mắt, ánh nến phản chiếu trong đáy mắt chỉ là một mảnh băng lạnh.
Từ Lang, thái phó của Thái tử, chính là người thầy khai tâm cho hắn.
Xưa nay không có Thái tử nào lại chỉ có một vị tiên sinh dạy học, đến như hoàng tử bình thường cũng không đến mức như thế.
Thế nhưng vì hắn thể nhược đa bệnh, không thể lao tâm quá nhiều, nên ngay cả thời gian Từ Lang được phép vào phủ dạy học cũng hạn chế, chứ đừng nói gì đến chuyện mời thêm học sĩ.
Hiện tại, ngay cả Từ Lang cũng không được phép vào phủ nữa rồi.
Dạ… Người áo đen ngừng một chút, rồi hỏi,
"Điện hạ, Trương tiên sinh sắp tới kinh thành, có cần an bài vào phủ Yến Quốc công không?"
Không, ánh lửa lóe lên trong mắt Lý Mặc,
"an bài Trương tiên sinh vào học viện của Cố gia."
Trương gia đất Ký Châu dù ẩn cư đã lâu, song danh tiếng trong giới nho sĩ vẫn rất hiển hách.
Từ Lang có mối giao hảo với Trương gia, mới mời được hậu bối của Trương gia xuất sơn, dạy hắn đạo trị quốc an dân.
Vốn định đưa người bí mật vào phủ Thái tử, nhưng nay phủ đã không thể vào được, đột nhiên xuất hiện một con đường càng thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Mặc khẽ cong môi.
Tiểu cô nương kia luôn như vậy .. một mặt phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn, một mặt lại thay bằng lựa chọn càng hoàn hảo hơn.
Tựa như chỗ ở ban đầu tại viện Tây, vốn là đã lựa chọn kỹ càng, tốn không ít công sức mở thông mật đạo.
Nhưng viện cũ mà Nhị tiểu thư họ Đường chọn cho hắn lại vốn đã có mật đạo, thậm chí còn yên tĩnh hẻo lánh hơn nhiều, nếu không phải nàng kiên quyết, với thân phận nô bộc của hắn, làm sao dám ở nơi đó?
Lại ví như lần này, mời Trương tiên sinh vào phủ Thái tử thì quá nguy hiểm, vào phủ Quốc công thì lại quá lộ liễu — nhưng trùng hợp thay, Đường Nhị tiểu thư lại muốn dẫn hắn vào học tại học viện của Cố gia…
…
Ngày nhập học được định vào mười chín tháng tư.
Bút mực, giấy bút, nha hoàn thư đồng, đều đã chuẩn bị chu tất.
Thế nhưng đến ngày mười bảy, bỗng nhiên Cố gia phái người đến báo——
"Hôm qua Tôn tiên sinh phát bệnh cũ tái phát, đã về quê rồi."
Đường Tiểu Bạch kinh ngạc:
"Không phải nói Tôn tiên sinh ở quê không còn thân thích gì nữa sao?"
"Nói là nhận được thư của vị hương trưởng, bảo rằng đã tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm của trưởng tử ông ấy ——" Vì chuyện này, đại bá mẫu của Cố gia đích thân đến phủ Yến Quốc công giải thích,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!