Chương 239: (Vô Đề)

"Vậy thì búi giống như của ngươi vậy." – nàng đưa tay chỉ búi tóc của Lý Mặc.

Lý Mặc búi tóc rất giản đơn, chỉ gom hết tóc lên đỉnh đầu, quấn lại rồi cố định. Kiểu tóc gọn gàng dứt khoát như thế rất thuận tiện khi hành động.

Cửa trướng vén lên,  Đường Tiểu Bạch quỳ ngồi bên mép, để Lý Mặc  chải đầu cho nàng. Răng lược lướt qua da đầu, lực đạo vừa phải, thoải mái đến mức nàng nheo mắt lại, thanh âm cũng trở nênlười biếng:

"Hôm nay ngươilàm sao vậy?"

"Sao?" –  Lý Mặc vặn lại.

"Bình thường đâu thấy ngươi nói nhiều với Tân Ỷ, Đào Nhi đến thế." – Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm.

"Không tốt ư?"

"Cũng… không hẳn là không tốt." –  Đường Tiểu Bạch ngượng ngùng đáp. Là lễ độ hơn nhiều, chỉ là trong lòng nàng vẫn thấy có chút lạ lạ.

"Nhị tiểu thư không thích ta nói chuyện cùng các nàng?"

"Ơ… sao lại thế được? Rất tốt mà, rất có lễ phép!"

Lý Mặc"ồ" một tiếng.

Bạch Đường nghĩ ngợi thật lâu về chữ "ồ" ấy, rồi khẽ gọi: "A Tiêu."

"Ừm?"

"Ta cảm thấy ngươi cứ bình thường là được rồi, hãy cứ là chính mình."

Động tác chải đầu khẽ khựng lại. Lặng im một hồi lâu, mới nghe thấy hắn khẽ nói, giọng âm u:

"Chẳng phải người thích mẫu người dịu dành như văn nhân Gia sao?"

Bạch Đường sững người, ngập ngừng một lúc lâu, lắp bắp đáp:

"Nhưng… nhưng cho dù ngươi có dịu dàng, cũng… cũng không phải Văn Nhân Gia đâu…"

Chiều muộn hạ trại, may mắn gặp được một bộ lạc du mục, lấy da thú cùng vàng bạc đổi được ít bột lúa mạch cùng mấy hũ trà tô.

Đường Tiểu Bạch đang nâng chén trà tô nóng hổi, ngồi nhìn đám hắc kỵ binh giúp dựng trại, bỗng thấy Oanh Oanh sắc mặt biến đổi. Ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là Mạc Hoãn đã tìm tới.

"Nhị tiểu thư rốt cuộc đã khiến thiếu chủ của chúng ta thế nào vậy?" Mạc Hoãn đầy vẻ khó hiểu.

Vừa nhắc đến "tiểu tổ tông", Đường Tiểu Bạch liền bật cười "ha ha", thấy Mạc Hoãn nhíu mày mới gắng gượng nín lại.

"Hắn sao rồi?" Nàng nín cười hỏi.

"Đi tìm ca ca ta đ.á.n. h nhau rồi." Mạc Hoãn khổ sở đáp.

Đường Tiểu Bạch lại nhịn không nổi, cười thêm mấy tiếng, hỏi: "Vì sao không tìm ngươi đánh?"

Mạc Hoãn nghẹn một chốc, lại truy vấn: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn? Cả ngày nay sắc mặt chưa từng tốt lấy một lần."

Đường Tiểu Bạch lại muốn cười: "Hắn thường ngày chẳng phải vẫn như vậy sao?"

Mạc Hoãn hơi giận:

"Thiếu chủ của chúng ta bình thường chỉ là không hay cười, hôm nay rõ ràng là tức giận! Người khác không nhìn ra, nhị tiểu thư lẽ nào cũng không biết?"

Đường Tiểu Bạch chỉ có thể cười gượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!