Lý Sơ nhìn thấy Lý Minh Nghĩa ngã gục trước mặt, thoáng chốc bỗng ngẩn người.
Ngẩng đầu, hắn nheo mắt nhìn thiếu niên ở xa kia – kẻ vừa một tiễn xuyên yết hầu.
Lý Minh Nghĩa đã chết, đại cục xem như đã định.
Bốn phía vẫn còn chinh chiến chưa dứt, nhưng quanh thân thiếu niên ấy lại như phủ một tầng yên tĩnh.
Hắn buông lỏng dây cương, thúc ngựa chậm rãi tiến về phía trước, mặt nửa che bởi mặt nạ ngọc xanh biếc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Bởi cưỡi ngựa ở chỗ cao, vô tình hiện ra một tư thế ngạo nghễ nhìn xuống.
" Tấn Vương điện hạ." Thiếu niên xuống ngựa, ôm quyền hành lễ.
Thanh âm tĩnh nhạt, không kiêu, chẳng hèn.
"Tần Thiên?" Lý Sơ nhíu mày.
"Thần có mặt."
"Tiễn pháp không tệ." Lý Sơ khẽ nói.
"Điện hạ quá khen." Thiếu niên rủ mi mắt, sắc mặt không gợn sóng.
Lý Sơ nhìn hắn thật sâu, rồi lạnh giọng: "Dọn sạch nơi này." Nói xong, xoay mình bước đến bên ngựa.
" Tấn Vương điện hạ." Thanh âm thiếu niên vang lên phía sau.
Bước chân Lý Sơ khựng lại, bất giác dừng mà không dám ngoảnh đầu. Ánh mắt thiếu niên rơi trên lưng hắn, nhẹ tựa lông tơ, nhưng lại khiến lưng hắn bỗng lạnh buốt.
Mũi tên xuyên yết hầu kia, dường như cũng đồng thời xuyên qua cổ họng chính hắn, khiến bao lời nghẹn lại, chỉ có thể đợi đối phương mở miệng trước.
Thanh âm vẫn tĩnh nhạt như trước:
"Thường Sơn quận vương phản loạn, nay đã bị thần cùng các tướng sĩ c.h.é. m giết, xin Tấn Vương điện hạ chủ trì đại cục."
…
Cục diện Trấn Châu sau khi Thường Sơn quận vương chết, không phải Lý Sơ có thể một mình định đoạt.
Chỉ có Thế tử Lý Hành Viễn mới có thể thu dọn. Lý Sơ chỉ nói dăm ba câu, liền giao toàn quyền cho Lý Hành Viễn.
Bước ra khỏi chính điện vương phủ, hắn chợt dừng lại, quay đầu, thấy Tần Khuynh Dung vẫn đứng bên cạnh Lý Hành Viễn.
Hai người dung mạo đều xuất chúng đứng cạnh nhau, quả thực như minh châu ngọc hợp, nhật nguyệt giao thoa.
Đố kị lập tức dâng trào, gần như không thể kìm nén. Phàm là việc liên quan đến Tần Khuynh Dung hắn như hóa thành ma chướng, chẳng cách nào tự thoát.
Ánh mắt Lý Sơ tối đi, thân mình cứng đờ, rồi xoay bước lớn đi thẳng về phía Đông viên.
Tần Thiên cùng thủ hạ hiện đều trú tại Đông viên. Chỉ rời kinh vài tháng ngắn ngủi, Tần Thiên đã có được thế lực của riêng mình.
Sự trưởng thành của thiếu niên này quả thực kinh người.
Thường Sơn quận vương – kẻ khiến đương kim thiên tử dè chừng suốt mười mấy năm, nay lại bị hắn dễ dàng đoạt mạng.
Nghĩ lại sát khí lạnh lùng bủa vây quanh thiếu niên khi ấy, trong lòng Lý Sơ bất giác run rẩy.
Nếu hắn còn rút một mũi tên nữa, e rằng tính mạng của mình cũng bị đoạt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!