Chương 181: (Vô Đề)

Chủ nhân của chiếc ấn Đột Quyết kia, tên gọi là Bộc La, là một tướng lĩnh trung cấp thuộc Tây Đột Quyết.

Tên của hắn không có trong danh sách tù binh. Bởi hồ sơ và vật chứng vụ án nhà họ Tần đều thất lạc, nên Đường Tiểu Bạch mới đi hỏi phụ thân mình.

Và điều kỳ lạ đã xảy ra.

Phụ thân nàng khi ấy liền tiện tay ném cho nàng một chiếc giác phù, cứ như đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ nàng mở miệng hỏi tới.

"Đường công hẳn đã biết từ lâu, chỉ là trên chưa có thánh chỉ xét lại án nhà họ Tần, để đảm bảo an toàn cho nhân chứng, nên ông mới che giấu Bộc La." Lý Mặc nói.

Tên Bộc La này báo danh giả, nên mới không xuất hiện trong danh sách. Nhưng khi hay tin có người đến tìm mình, hắn liền tự nhận thân phận, chẳng khác gì đã sớm chờ sẵn.

Sau khi được đưa tới trước mặt Hoàng đế, hắn liền khai báo nhanh chóng. Bức thư mà năm xưa Phùng Phác mang về, chính là do Bộc La  viết, ấn đóng cũng là thật.

Một bức thư đổi lấy một tòa thành Kỳ Liên, đối với một viên tiểu tướng khi ấy là một món lợi khó cưỡng.

Nhưng hắn chỉ viết duy nhất một bức, những bức thư khác  tra được từ nhà họ Tần, đều không liên can tới hắn.

"Vài bức kia hẳn là mô phỏng theo thư của Bộc La để ngụy tạo," Đường Tiểu Bạch nói, "Tuy giờ mấy bức ấy đã bị tiêu huỷ, nhưng người ngụy tạo thư hay con dấu vẫn có thể truy tìm!" Nói đoạn, xe ngựa dừng lại.

"Đến nơi này  tra?" Tần Khuynh Dung nheo mắt, ngắm nhìn cửa hàng người qua kẻ lại phía trước.

Lý Mặc tự mình nhảy xuống xe, đang định quay lại đỡ Đường Tiểu Bạch xuống thì ánh mắt đã đầy chất vấn: sao lại mang nàng theo?

Tiểu Bạch nhướng mày trả lời bằng ánh mắt: ta có dụng ý cả.

Đoạn quay đầu, nàng nói với Tần Khuynh Dung: "Chủ nhân của Văn Nhân thư quán tinh thông việc nhận định ấn triện, có lẽ có thể moi được tin tức từ hắn."

Lần trước đến đây, nàng đã cảm thấy Văn Nhân Gia có vẻ kỳ quái, thái độ có phần cung kính thái quá.

Nàng đoán mò rằng hắn có thể biết điều gì đó. Vậy nên lần này, nàng mang theo toàn bộ thư tín đến thử vận may.

Còn việc dẫn theo Tần Khuynh Dung? Tất nhiên là muốn mượn khí vận nữ chủ, tăng tỉ lệ thành công!

Thế nhưng—lần này lại không được như ý.

"Chủ nhân hôm nay không có mặt tại thư quán, kính thỉnh quý khách hôm khác lại đến." Tiểu đồng lễ độ bẩm báo.

Vốn dĩ lần này nàng chỉ quyết định đột xuất, không gặp được người cũng không lạ.

Nàng đang định cáo từ thì phía sau, tiểu tổ tông đã lạnh giọng nói: "Văn Nhân Gia rõ ràng ở trên lầu, cớ sao cố ý tránh mặt?"

Tiểu Bạch giật mình. Quay sang nhìn tiểu đồng, chỉ thấy mặt hắn xanh trắng thất thường, vẻ chột dạ rõ rệt—hiển nhiên đã bị nói trúng.

"Thôi vậy," nàng nhẹ giọng nói với tiểu đồng, "Chủ nhân quý quán không tiện tiếp khách, bọn ta sẽ hồi bái sau."

Miễn cưỡng gặp mặt, cũng chẳng lấy được tin gì. Nàng xoay người vừa bước ra, thì bị gọi lại:

"Đường nhị tiểu thư, xin dừng bước!"

Quay đầu, đã thấy Văn Nhân Gia ung dung từ lầu bước xuống. Tới gần, hắn vẫn như cũ: mỉm cười lễ độ.

Ánh mắt đảo qua Lý Mặc rồi tới Tần Khuynh Dung, khi dừng lại nơi nàng, ánh nhìn chợt sáng, lộ rõ vẻ kinh diễm: "Hai vị hẳn là công tử, tiểu thư họ Tần?"

Lý Mặc không đáp, sắc mặt lạnh như nước.

Tần Khuynh Dung khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hành lễ: "Có lẽ Văn Nhân tiên sinh đã đoán ra lý do chúng ta đến đây?"

Dưới đôi mắt sáng dịu như làn sóng hồ thu, ẩn tàng một tia mong chờ yếu ớt. Văn Nhân Gia nhìn nàng chốc lát, khẽ gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!