Chương 18: Nghĩ rằng mình được sủng ái (Thưởng vô hạn)

Tuy nhiên, thiếu niên nghĩ lại về việc Tiểu cô nương họ Đường nhiều lần bảo vệ hắn, thậm chí ngay cả trước mặt hoàng đế cũng dám nói dối, dù lý do là gì đi nữa, nàng đã giúp hắn một việc rất lớn.

Chỉ là một cái tên thôi, không cần phải trái ý nàng.

Thế nhưng Đường Tiểu Bạch lại có chút buồn phiền. Việc đặt tên này không phải sở trường của nàng, nàng suy nghĩ mãi mà cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên hay:

"Đúng rồi! Ta rất thích ăn bánh trôi, vậy gọi ngươi là Nguyên Tiêu nhé?"

Ý tưởng này vừa xuất hiện, ĐườngTiểu Bạch liền muốn tự tán thưởng bản thân.

Cái tên này quả là hoàn hảo!

Nó vừa bao hàm cả tên cũ của Tần Thiên, lại vừa rất phù hợp với hình tượng của nàng.

Những nha hoàn bên cạnh Nhị Tiểu Thư đều có tên như Cam Tử, Đào Tử, hoặc là A Tông, A Quý, nói chung đều là tên của các món ăn!

Không biết có phải vì so với Tiểu Hắc, thiếu niên rõ ràng hài lòng hơn với cái tên Nguyên Tiêu, hắn  không ho nữa, chỉ nhẹ gật đầu.

Đường Tiểu Bạch vui mừng cười nói, sau đó bàn chuyện học hành:

"Ta nghĩ kỹ rồi, dạy ngươi chắc là hơi khó... Nhưng ngươi theo ta đi, mặc dù không vào phòng, nhưng có thể đứng ngoài nghe—"

Nàng đã quan sát qua, nếu như phủ Yến quốc công không có gì quá đặc biệt, thì hiện nay những tòa nhà phổ biến ngoài phòng ở, phần lớn đều không có cửa.

Có một số căn phòng có ba bức tường, nhưng nhiều hơn là các cột đứng bốn phía không có tường, chỉ dùng bình phong hoặc rèm che chắn.

Nếu lớp học ở học viện Cố gia cũng có kiểu thiết kế này, thì sẽ rất thuận tiện cho Tần Thiên đứng nghe ké.

"Những ngày này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đọc sách cũng rất hao tổn tinh thần... Lát nữa ta sẽ gọi đại phu đến xem giúp ngươi, sao sắc mặt ngươi vẫn không thấy khá lên vậy?"

Không biết là do vết thương trước kia chưa khỏi, hay là cơ thể đứa trẻ này quá yếu, mỗi lần nhìn sắc mặt hắn, nàng đều cảm thấy quá nhợt nhạt, thậm chí còn hơi xanh xao.

Còn nhỏ mà đã ốm yếu thế này sao được?

Phải tìm cách xem lại. Nói đến đây, ý định cho phép hắn rời đi đã rất rõ ràng.

Đường Tiểu Bạch thấy hắn vẫn chưa động đậy, lại vẫy tay. Thiếu niên vẫn không có ý định rời đi, đôi mắt đen láy không chớp nhìn nàng:

"Chỉ có một mình ta sao?"

Đường Tiểu Bạch mới nhớ ra còn một người nữa:

"Bính Thập Lục cũng đi cùng—"

Đại tiểu thư có hội chứng ám ảnh số chẵn làm sao có thể chỉ cho phép nàng mang một học trò?

Hơn nữa, cả hai đều là đứa trẻ mười hai tuổi, cũng đều là những học sinh rớt lại trong hệ thống giáo dục bắt buộc kéo dài chín năm, nàng không thể thiên vị.

Không phải chỉ là chăm sóc trẻ em sao?

Dù một hay hai thì cũng đều thế  thôi!

"Đi gọi Bính Thập Lục đến!" Đường Tiểu Bạch ra lệnh một câu, đột nhiên nghĩ đến, Bính Thập Lục cũng phải đổi tên!

Nhíu mày, rồi lại thả lỏng.

"Vậy thì hắn tên A Nguyên, ngươi tên A Tiêu, đỡ phải suy nghĩ thêm một cái tên khác." Đường Tiểu Bạch vui vẻ giải quyết xong việc đặt tên.

Thiếu niên A Tiêu lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt u ám thoáng qua. Rõ ràng là ban đầu tên của hắn đã được đặt trước, sao cuối cùng lại là Bính Thập Lục chiếm trước chữ Nguyên?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!