Chương 179: Ngươi dám nhảy, ta dám trơ mắt nhìn ngươi nhảy.

Tin tức Thái tử rời kinh tránh nóng được chính thức công bố vào mùng tám tháng Tư.

Sáng mùng chín, trong cung lại truyền ra một tin nhỏ.

Tuy không mấy người để tâm, nhưng khi Đường Tiểu Bạch nghe được, nàng sững người hồi lâu, mãi đến khi thị nữ của đại tiểu thư đến mới khiến nàng hoàn hồn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Đại tiểu thư bảo, mời nhị tiểu thư ngày mai cùng vào cung thăm  Bình Dương công chúa."

Ngày mai là ngày nghỉ,  Đường Tiểu Bạch đã hẹn Cố Thanh Lam đến Khúc Giang Trì du ngoạn. Nghe vậy, nàng do dự chốc lát, rốt cuộc cũng đáp lời.

Hôm sau, lúc vào cung gặp  Bình Dương công chúa, đừng nói Đường Tiểu Bạch, ngay cả Đường Kiều Kiều cũng sững sờ hồi lâu không nói được gì.

"Các ngươi đến tiễn ta sao?"  Bình Dương công chúa khẽ cười với các nàng.

Một tiếng nói, một nụ cười kia, yếu ớt đến độ như thể các nàng  đến tiễn nàng đi hết đoạn nhân sinh cuối cùng vậy.

"Công chúa đã bao lâu chưa dùng cơm rồi?" Đường Tiểu Bạch kinh hãi hỏi.

Cung nữ bên cạnh vành mắt đỏ hoe: "Có ăn, nhưng ăn không vào bao nhiêu. Đêm đến uống canh an thần cũng chẳng thể ngủ yên."

Bình Dương công chúa gượng cười: "Chỉ là người rã rời, không còn tinh thần gì thôi..."

Dù gắng gượng nở nụ cười, nhưng thần sắc uể oải, vô cùng tiều tụy. Đường Tiểu Bạch nhìn thấy, trong lòng bất an, thấy Đường Kiều Kiều không nói gì, bèn chủ động lên tiếng để phá tan bầu không khí nặng nề:

"Nghe nói công chúa cũng sẽ đến Nhân Trí cung, nơi ấy chắc thú vị lắm phải không?"

Tin tức mới nhận được hôm qua, Thái tử sẽ giá lâm Nhân Trí cung,  Bình Dương công chúa cũng sẽ theo hầu.

Nào ngờ lúc này nhắc đến, công chúa lại thần sắc hoang mang, khiến Đường Tiểu Bạch suýt nữa tưởng nàng còn chưa hay biết việc này.

"À… phải rồi… ta cũng chưa từng đến đó…" nàng chậm rãi nói.

Lời còn chưa dứt, Đường Kiều Kiều đột nhiên bước nhanh lên, nắm lấy tay công chúa kéo dậy, không hề dừng lại nửa bước, lôi thẳng ra ngoài.

Đường Tiểu Bạch sững sờ một thoáng, lập tức túm lấy thị nữ cùng đi trong cung dặn mấy câu, đoạn vội vã đuổi theo.

Đường Kiều Kiều kéo  Bình Dương công chúa đi cũng không xa, ra khỏi nội viện, vượt qua một cổng cung, rồi leo lên lầu cao gần nhất.

Bình Dương công chúa  mấy ngày nay ăn ngủ chẳng yên, bị nàng kéo đi một đoạn đường lại trèo ba tầng lầu, vừa mới đứng lại định thở chút khí, đã bị bất ngờ đẩy sát vào lan can, nửa người chồm ra ngoài, chân suýt nữa rời khỏi mặt đất.

"A a a ——"

Bốn phía lập tức vang lên tiếng kinh hô hoảng loạn. Bình Dương công chúa theo bản năng níu chặt lan can, tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng chưa bật ra, mắt trừng trừng nhìn khoảng không trước mặt, chỉ cảm thấy hồn phi phách tán.

"A tỷ! A tỷ bình tĩnh lại!" Đường Tiểu Bạch cũng hoảng hốt đến mức chân run lẩy bẩy.

Đường Kiều Kiều nhìn chằm chằm  Bình Dương công chúa, ánh mắt lạnh lẽo, nói:

"Hắn c.h.ế. t rồi, ngươi cũng thấy sống chẳng còn gì đáng mong phải không? Vậy thì nhảy xuống đi, giờ còn kịp đầu thai cùng nhau! Biết đâu kiếp sau còn có thể tái ngộ hữu duyên!"

Bình Dương công chúa nắm lan can, tay dần mất lực, nhưng cảm giác cận kề cái c.h.ế. t lại khiến đầu óc nàng dần tỉnh táo.

"Ta không có… ta không muốn…" nàng lắc đầu liên tục.

Sau khi Triệu Cảnh chết, nàng chẳng nghĩ gì cả, lòng trống rỗng, như thể toàn thân bị rút sạch sinh khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!