Hải đường tầng tầng cánh, đậu trên cành như mây chiều chấm nhuộm.
Dưới tán hoa đặt một chiếc đệm thấp phủ gối mềm, hai cô bé ngồi sát vào nhau, mỗi người cầm một cuốn sách trong tay.
Cô gái mặc áo đỏ lớn tuổi hơn nghiêng đầu nhìn đứa bé gái nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê bên cạnh, khóe mày khóe mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ, chỉ tiếc là lời nói thì chẳng dễ nghe chút nào:
"Sao rồi? Nhận ra được mấy chữ?"
Một câu giễu cợt trắng trợn. Đường Tiểu Bạch không muốn nói gì cả.
Hôm qua nàng còn đầy tự tin vỗ n.g.ự. c cam đoan với Tiểu Tần, vậy mà sau khi quay về Minh Nguyệt Lâu, nàng lục tung cả phòng tìm sách, kết quả không tìm được lấy một mảnh giấy có chữ.
Thế là sáng nay, nàng đành phải đến làm phiền Đường Kiều Kiều xin sách.
Đường Kiều Kiều không nói hai lời, tiện tay lôi ra một cái túi vải dài vứt cho nàng.
Mở ra xem, bên trong là một cuộn thư, mở ra thì thấy đầy kín chữ, toàn là chữ viết tay.
Người chép thư này hẳn là có luyện chữ, nét chữ đoan chính, cuộn thư sạch sẽ, không hề có vết sửa nào.
Nhưng mà—
Nàng!
Không! Biết! Chữ!
Nàng mới xuyên vào truyện được mấy ngày, lại toàn tâm toàn ý lo cho Tần Thiên đến mức quên mất bản thân ở đây thực chất là một… kẻ mù chữ!
Một cuộn thư đầy ắp chữ như vậy, không phải là không nhận ra được chữ nào, nhưng đếm trên đầu ngón tay cũng không đủ.
Cho dù lùi một vạn bước mà nói, giả sử nàng nhận được hết chỗ chữ kia, cũng không đọc trôi nổi một câu.
Vì không! Có! Dấu! Chấm! Câu!
Nàng chỉ vì nhận ra được ba chữ Minh Nguyệt Lâu trước cửa mà tự tin nghĩ mình có thể làm thầy người khác.
Quá mất mặt rồi!
Đường Tiểu Bạch đặt cuộn thư xuống, ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi.
Đường Kiều Kiều nghe tiếng thở dài, lại liếc nhìn nàng, thấy nàng đang ngẩn người nhìn lên trời, không khỏi bật cười:
"Nghĩ gì thế? Sao tự dưng lại bảo muốn đọc sách?"
Đường Tiểu Bạch thu hồi ánh nhìn từ bầu trời, quay đầu nhìn Đường Kiều Kiều, ánh mắt đã kiên định hẳn lên:
"A tỷ! Muội muốn học chữ!"
Làm con gái, phải tự cường!
Nàng không thể chịu đựng được chuyện mình là một kẻ mù chữ!
Không dạy được thì học cùng Tiểu Thiên vậy!
Đường Kiều Kiều nghe thế mà mặt không đổi sắc:
"Vậy thì tiếp tục đọc đi!"
Nói rồi cúi đầu bận việc của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!