Chương 145: Quá tàn nhẫn rồi.

Ba huynh muội vội vã đến nhị phòng nhà họ Cố thì thấy Cố Hoãn đang ôm một chén trà nóng, ngồi yên lặng.

Sắc mặt nàng  tái nhợt, nhưng nhìn không ra vẻ hoảng sợ, chỉ cụp mắt xuống, so với bất kỳ ai xung quanh đều trông trầm tĩnh hơn hẳn.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Đường Kiều Kiều hỏi.

Thanh âm nàng thanh thoát, tựa tiếng ngọc va nhau, rơi giữa tiếng người lại càng dễ nhận ra.

Cố Hoãn  nghe được giọng nàng, liền ngẩng đầu nhìn sang.

Con cháu  Cố gia ai nấy đều có dung mạo đẹp đẽ, nam thì ôn nhã nho nhã, nữ thì thanh tú dịu dàng.

Mà Cố Hoãn, trong số nữ nhi cùng thế hệ của Cố gia, cũng thuộc hàng xuất chúng.

Không chỉ xinh đẹp thông tuệ, điều Đường Tiểu Bạch thích nhất ở nàng chính là đôi mắt kia, trong sự dịu dàng ẩn giấu một vẻ kiên cường.

Như lúc này đây, giữa vòng vây người hầu, Cố Hoãn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng  nhìn Đường Kiều Kiều một cái.

Sau đó khẽ mỉm cười, nói:

"Ta không sao, để Kiều Kiều và Tiểu Bạch phải chạy một chuyến, làm phiền hai muội rồi."

"Không sao" chỉ là lời trấn an người khác,  có người đứng ra kể rõ đầu đuôi sự việc vừa xảy ra cho các nàng nghe.

Hôm nay là ngày mười trong tháng,  là ngày Cố Hoãn đến phủ Trưởng công chúa Phổ An thỉnh an.

Buổi chiều lúc hồi phủ, không biết từ đâu bất ngờ lao ra hai con ch. ó dữ, xông thẳng đến cỗ xe của Cố Hoãn.

Đoạn đường từ phủ Cố về phủ Trưởng công chúa là đại lộ đông người qua lại, Cố Hoãn cũng không mang nhiều gia nhân theo, hoàn toàn không ngăn nổi hai con ch. ó cao bằng nửa người.

Giống như rất nhiều tình tiết m.á. u chó thường gặp, đúng vào lúc nguy cấp, liền có một người anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân——

"Nguỵ Thập Tam?" Đường Tiểu Bạch suýt tưởng mình nghe nhầm, "Là Nguỵ Tuỳ?"

Nghe đến cái tên này, tất cả người trong phòng, dù đã nghe kể chuyện một lần rồi, vẫn đồng loạt trầm mặc trong thoáng chốc.

Giữa bầu không khí ấy, Cố Hoãn khẽ cười, nhẹ giọng gật đầu:

"Đúng là Nguỵ công tử đã cứu ta, phiền đại thẩm giúp ta gửi một thiếp mời tới phủ Trịnh quốc công, mấy hôm nữa ta muốn đích thân tới bái tạ."

Đại thẩm của Cố gia gật đầu.

Người như Nguỵ Tuỳ chẳng liên quan gì tới hình tượng anh hùng, nhưng chuyện hắn cứu Cố Hoãn là thật, không thể chối cãi.

Thấy Cố Hoãn không bị thương, cũng không có vẻ hoảng loạn, mọi người sau khi hỏi han vài câu, trông nàng có phần mỏi mệt liền lần lượt cáo từ.

"Ca ca..." Cố Hoãn khẽ gọi một tiếng.

Cố Duyên dừng bước.

"Nhờ Tứ lang ở lại, bầu bạn với Hoãn Hoãn một lúc."

Dù gì cũng là huynh muội song sinh, khi gặp chuyện họ luôn muốn có ngừoi thân nhất ở bên.

Mọi người cảm khái rồi lần lượt rời đi.

Chờ trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội, Cố Hoãn mới thấp giọng nói: "Ca ca, huynh giúp muội một việc..."

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!