"Trấn Châu bên đó là địa bàn của Quận Vương Thường Sơn —"
Đường Tiểu Bạch chỉ nghe câu đầu tiên đã lập tức hiểu ra. Chuyện khác trong quyển truyện này thì có thể nàng nhớ không rõ, nhưng Quận Vương Thường Sơn thì nhất định phải nhớ kỹ!
Nam chính Lý Hành Viễn chính là thế tử của Quận vương Thường Sơn!
"Chi của Quận vương Thường Sơn và đương kim hoàng đế đều là huyết mạch chính thống từ Thái Tổ. Từ khi Thái Tổ còn sống, đã được phong tại Trấn Châu, địa vị rất cao. Trước đây còn đỡ, nhưng từ sau—" nói đến đây thì đột ngột dừng lại, Đường Kiều Kiều cảnh giác liếc mắt nhìn quanh, rồi không nói tiếp nữa.
Từ sau gì cơ?
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bạch thấy đại tiểu thư lộ ra vẻ dè chừng như vậy, càng khiến nàng tò mò hơn.
Đường Kiều Kiều phất tay qua loa:
"Dù sao thì bây giờ Trấn Châu không dễ chọc vào, đến cả thánh chỉ trong cung nhiều khi cũng chẳng làm gì được họ, với một huyện nhỏ như Vạn Niên thì lại càng không dám động."
Đường Tiểu Bạch ồ một tiếng, lại hỏi tiếp:
"Vậy là từ sau chuyện gì?"
Đường Kiều Kiều đưa tay đè đầu nàng xuống một cái:
"Trẻ con thì hỏi gì lắm thế!"
"Không cho hỏi thì thôi…" Đường Tiểu Bạch lầm bầm, gỡ tay tỷ tỷ ra.
Không nói thì nàng cũng đoán được.
Nam chính Lý Hành Viễn ở cuối truyện đã trở thành hoàng đế, đủ thấy quan hệ giữa Quận vương Thường Sơn và hoàng đế hiện tại không được tốt đẹp gì.
Cái từ sau kia, hẳn chính là nguyên nhân khiến tình cảm giữa họ rạn nứt.
Nguyên nhân đó có quan trọng không?
Dù sao cũng chẳng quan trọng bằng Tiểu Tần.
Sau bữa trưa, Đường Tiểu Bạch lại đến Tây thiên viện, nhưng lần này bị chặn ngoài cửa.
"Đinh Thập Thất uống thuốc xong rồi đi ngủ, nghe nói thuốc có tác dụng an thần." Trùng hợp thay, người trả lời vẫn là tiểu thị vệ hôm qua – người mà nàng mới chọn.
Người ta đã ngủ rồi, Đường Tiểu Bạch cũng không đến mức phải gọi dậy. Nhưng lúc rời đi, nàng vẫn vô thức quay đầu nhìn lại.
Cửa phòng đóng chặt, im phăng phắc, cứ như thể bên trong chẳng có ai…
Sau giấc trưa, Đường Tiểu Bạch lại mò tới Tây thiên viện. Lần này còn chưa bước qua cổng viện, đã bị người gọi lại.
Nhị tiểu thư, Chu tiên sinh ôm một chồng sách đứng ở góc hành lang tây nam rẽ sang đông, khuôn mặt nho nhã trắng trẻo mang theo nụ cười,
"buổi chiều chờ nhị tiểu thư mãi, sao nhị tiểu thư không đến thế?"
Đường Tiểu Bạch thầm nghĩ: chúng ta có hẹn đâu mà đến? Nhưng nhớ đến cái từ sau kia, trong lòng lại dấy lên một chút tò mò, bèn nói:
"Tỷ tỷ canh ta ngủ trưa, ta mới vừa tỉnh dậy!"
Chu tiên sinh bật cười ha hả, lại nói:
"Nhị tiểu thư muốn sang chỗ ta uống trà không? Ta còn có bánh đào mới mua—"
Đường Tiểu Bạch tất nhiên không phải vì bánh đào mà tới, nhưng bánh đào mới mua của Chu tiên sinh đúng là ngon thật, ngon đến mức nàng không nhịn được hỏi: Mua ở đâu thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!