Ánh đen tựa mãnh thú, rướn dài trên vách đá trong hang giả sơn.
Đường Tiểu Bạch bị bịt kín miệng mũi, thân mình cứng đờ, hô hấp khó nhọc, chỉ dám len lén hít thở.
Nam nhân phía sau dường như cảm nhận được, bèn buông lỏng tay, hé ra một chút chừa lại đường thở cho nàng, thấp giọng bảo:
"Chớ sợ, ta không sát hại kẻ vô tội."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch gật đầu, lòng tuy thấp thỏm nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Không ngờ, mới ngày thứ hai sau khi xuyên vào truyện, nàng đã gặp tình huống như nữ chính: bị nam nhân thần bí, thương tích đầy mình mang theo bên người.
Tiếc rằng nàng không phải nữ chính, trên người chẳng có hào quang của thiên mệnh chi nữ.
Ngay từ khi bị bịt miệng, nàng đã bị hắn kẹp dưới nách như ôm một quyển sách, bước nhanh vào trong hang giả sơn, chỉ ló nửa đầu ra xem xét bên ngoài.
Đường Tiểu Bạch bị ép phải ngẩng đầu, liền thấy chiếc cằm nam nhân. Chỉ là chiếc cằm kia cũng chẳng có gì đẹp đẽ, vì đã bị vải đen che kín.
Nam nhân giữa ban ngày ban mặt, toàn thân vận hắc y, mặt bịt kín, lại còn trọng thương – theo lẽ thường trong truyện thì hẳn là một kẻ có thân phận bất phàm.
Nam nhân quan sát hồi lâu, rồi cúi đầu nhìn nàng.
Bốn mắt giao nhau, Đường Tiểu Bạch phát huy ưu thế mới chín tuổi của mình, nàng tỏ vẻ yếu ớt, đáng thương và vô hại, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Trong mắt nam nhân thoáng chút d.a. o động, trầm giọng nói:
"Ta có thể thả ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được lên tiếng. Nếu không…giết."
Sát khí lạnh thấu xương.
Đường Tiểu Bạch gật đầu như bổ củi. Nam nhân từ từ buông tay, nàng vừa được thở thì bật ra một tiếng:
Ngươi…
Kết quả, miệng lại bị che kín, ánh mắt hắn trở nên hung hãn. Đường Tiểu Bạch run bần bật. Nam nhân dường như cũng cảm thấy mình hơi mạnh tay, ánh mắt d.a. o động, ôm nàng lui sâu vào trong hang, trầm giọng:
Ngồi yên cho ta!
Nói rồi mới buông tay ra.
Lần này, nàng rất ngoan ngoãn không dám hé miệng. Nam nhân yên lặng một lúc rồi hỏi:
"Vừa nãy ngươi định nói gì?"
Đường Tiểu Bạch rụt rè:
"Ta chỉ muốn nói… hướng tây ít người qua lại hơn, ngươi có thể theo lối ấy mà trốn..."
Nam nhân lại trầm mặc một chốc, giọng nói có chút cảm động:
"Ngươi còn nhỏ mà tâm địa thiện lương."
Đường Tiểu Bạch đáp với vẻ ngây thơ:
"Trong sách viết, nên giúp đỡ người gặp nạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!