Chương 56: Tống Thanh Thu 2

Trước khi gặp nàng, ta không biết rung động là gì, cũng không hiểu được mùi vị của tình yêu. Sau khi gặp nàng, ta sẽ không bao giờ rung động vì bất kỳ nữ tử nào khác nữa.

Gặp nàng đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất trong những ngày tháng hoang vắng này.

Ban đầu ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nhận ra sự lúng túng của ta, thường nói đùa trêu chọc để giải tỏa cho ta. Người của An phủ đều là người tốt, qua lại nhiều lần, ngay cả lão gia và phu nhân cũng rất dễ gần.

Cứ như vậy, dần dần từ việc muốn gặp nàng, ta nảy sinh thêm một chút tham vọng, ta muốn cưới nàng, muốn ôm nàng vào lòng, muốn ngày nào cũng được gặp nàng.

Mấy lần đến phủ, cũng nghe được tin An đại nhân định gả nàng, ta biết mình không xứng với nàng, nhưng vẫn muốn liều lĩnh thử một lần.

Ta không ngờ, nàng lại đồng ý.

Nàng đưa tay vén rèm, lộ ra gương mặt như ngọc.

Nhìn ta mỉm cười, đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời ta, như hoa nở rộ trong phút chốc.

Nàng muốn cả đời chỉ có một đôi vợ chồng.

Nàng không biết, nếu có nàng, ta làm sao có thể chia sẻ tình yêu của mình cho người khác.

Ta trở về vội vàng chuẩn bị mọi thứ để đến cầu hôn nhưng không ngờ, rất nhanh sau đó lại nghe tin nàng được gả cho Thái tử.

Linh Lung của ta, đã trở thành Thái tử phi.

Nói là đau lòng tan nát cõi lòng cũng được, nói là đau đớn tột cùng cũng được, tóm lại ta đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.

Ta không thể chấp nhận nhưng cũng đành bất lực.

Ta cảm thấy mình thậm chí không có tư cách hỏi nàng một câu, chẳng phải đã nói sẽ gả cho ta sao?

Ngay từ đầu ta đã không xứng với nàng, bất kể nội tình bên trong là gì, ta cũng không có quyền lên tiếng.

Nhưng ta vẫn yêu nàng.

Những lời đồn đại không thể nghe nổi, ta đều đã nghe, đã thấy, thì đã sao?

Không quên được, không buông bỏ được, nhắm mắt lại vẫn là hình bóng nàng hiện lên trong tâm trí.

Ta gặp nàng ở hậu hoa viên, trăm mối tơ vò dâng lên trong lòng lúc nửa đêm, lại tan biến. Bởi vì ta yêu nàng trước, nên cả đời này ta nguyện cúi đầu xưng thần với nàng. Ta chỉ nhìn nàng một cái, vẫn là muôn vàn dịu dàng.

Nàng giả vờ say rượu, mặt đỏ bừng, cau mày.

Từ chỗ Tiểu Hạ ta mới biết được những uẩn khúc sau cuộc hôn nhân này, ta tức giận vì sự bất lực của bản thân, hận mình địa vị thấp kém, hận mình không có năng lực, nhìn gương mặt như ngọc của nàng nhuốm màu u buồn, ta thương nàng xót nàng, đây là người ta đặt trong tim mà.

Ta đưa cho nàng một con dấu, là di vật duy nhất của cha mẹ ta, ta đã khắc chữ lên đó, nàng sẽ hiểu.

Nàng nhận lấy con dấu, nhìn ta, như hồ nước soi bóng trăng, tĩnh lặng u tối nhưng vẫn le lói ánh sáng.

Khoảnh khắc đó ta đã quyết tâm, nếu nàng có một chút tình cảm với ta, ta nguyện hiến dâng cả đời này, xương m.á. u của mình để đi theo nàng. Linh Lung là người con gái đầu tiên khiến ta rung động, cũng là ánh trăng sáng mãi mãi trong lòng ta.

Nhưng vì tình yêu, Tiểu Hạ vẫn luôn giữ liên lạc với ta, bởi vì ta thật sự không yên tâm về Linh Lung, nên đã nhờ nàng thường xuyên báo cho ta biết tin tức trong phủ, nếu có mời thái y ta sẽ chuẩn bị trước để có thể gặp nàng một lần.

Nàng ở trong phủ, có vẻ sống rất tốt, không hề gầy yếu, ngược lại còn thêm phần cao quý, chỉ là trông không còn vui vẻ như trước nữa. Ta vốn muốn xem tình hình gần đây của nàng, nếu nàng hạnh phúc, ta sẽ đứng từ xa nhìn nàng, âm thầm bảo vệ nàng là được.

Nếu nàng chịu uất ức ở đây, ta sẽ dùng hết mọi cách đưa nàng đi.

Nàng xin ta thuốc, xin thuốc giả c.h.ế. t để thoát thân.

Điều đó có nghĩa là nàng không tham luyến quyền quý, cũng không có tình cảm với Thái tử, nàng vẫn là An Linh Lung đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!