Chương 44: (Vô Đề)

"Sau khi moi người ra, Tống thái y đánh xe ngựa chở chúng ta suốt đêm, đi bốn năm ngày mới đến đây, hắn đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, đây là nhà của người quen mà hắn quen biết khi còn trẻ, bây giờ nhà này đã chuyển đi rồi, vừa hay bán lại căn nhà này."

Nàng ta đang nói luyên thuyên thì vừa lúc ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

"Thuốc đến rồi thuốc đến rồi, Tiểu Hạ, ngươi đỡ nàng ấy dậy."

Vì ta không thể cử động, Tiểu Hạ không đỡ nổi ta, đành phải để hắn ngồi sau lưng, ôm ta vào lòng, đỡ ta dậy.

Hai người loay hoay mãi mới cho ta uống được nửa bát thuốc vì ta ngay cả động tác nuốt cũng hơi khó khăn, uống được một chút lại chảy ra nhiều hơn. Nhưng dù sao cũng uống được một ít.

Lẽ ra nhiều ngày không ăn không uống ta đã c.h.ế. t đói rồi, bây giờ không c.h.ế. t đói cũng không chết, chỉ là cơ thể hơi khó chịu một chút thì có là gì, loại thuốc này nên bảo Thanh Thu sản xuất thêm, chúng ta sẽ phát tài.

Lăn lộn cả nửa ngày, ta lại cảm thấy rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong lòng Thanh Thu.

Lần nữa tỉnh dậy, đầu đã có thể cử động nhẹ, nghiêng đầu sang vừa lúc thấy Thanh Thu đang ngồi ngay ngắn trên bàn trong phòng viết cái gì đó.

Tư thế rất ngay ngắn, đầu hơi cúi, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy một mảng xanh mướt.

Ta cứ yên lặng nhìn hắn, trong lòng bình yên và ấm áp, thậm chí dường như có thể ngửi thấy mùi nắng ấm áp phơi trên người hắn.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng loảng xoảng, chắc là nha đầu Tiểu Hạ kia lại gây chuyện rồi. Hắn ngừng bút ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của ta. Không nói gì, cũng chẳng cần nói gì, chỉ một ánh mắt này, muôn vàn ôn nhu đã dâng lên trong lòng.

Hắn đặt bút xuống, đi tới, đỡ ta dựa vào đầu giường.

Ban đầu chỉ có khóe miệng nhếch lên, nụ cười này càng lúc càng rộng, cười thành tiếng.

Ta có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi hắn tại sao lại từ chức thái y, có hối hận không, hỏi hắn tại sao lại ngốc nghếch đuổi theo ta đến đây, hỏi hắn có để ý đến những chuyện đã xảy ra với ta không, hỏi hắn, trong lòng hắn đối với ta vẫn như lúc ban đầu chứ? Còn có, cuối cùng ta cũng có thể nói cho hắn biết, ta nhớ hắn biết nhường nào.

"Thanh Thu, ta…"

Giọng ta vẫn còn rất khàn, nói rất chậm, vừa cất tiếng đã giật mình. Nhưng hắn lại lắc đầu, che miệng ta lại, ra hiệu ta không cần nói nữa.

Hắn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, lùi về sau một bước, chắp tay hành lễ.

Ta nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, còn chưa kịp hỏi, chỉ nghe thấy hắn hắng giọng nói.

"Tại hạ Tống Thanh Thu, không cha không mẹ, thân không sở hữu, chỉ có một thân y thuật, thầm mến An cô nương đã lâu, An cô nương đã nhận sính lễ cầu hôn của tại hạ, xin hỏi, khi nào mới có thể gả vào cửa thành thân?"

Ta thấy ánh mắt hắn sáng rực, khóe miệng ngậm cười, ta cũng không nhịn được mà bật cười.

"Không biết lời hứa năm xưa của Tống công tử, giờ có còn tính không?"

"Một đời một kiếp một đôi người, nếu ta có hai lòng, trời tru đất diệt, không được c.h.ế. t tử tế. Cả đời này, có nàng là đủ rồi."

"Hay là viết xuống đi, bằng không nói suông chẳng có chứng cứ gì cả."

"? Trong kịch nếu nam tử thề độc, nữ tử đều sẽ che miệng chàng ta lại, sao đến lượt ta thì?"

"Nếu không thì chàng cưới các nàng ấy đi?"

Ta liếc xéo, giả vờ giận dỗi.

"Viết ngay đây, tám trăm chữ đủ chưa?"

Ta giả vờ nhắm mắt không để ý đến hắn.

"Nương tử?"

"Ai là nương tử của chàng? Ta vẫn chưa gả cho chàng đâu nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!