Chương 41: (Vô Đề)

Gấp thư lại, thả vào bát canh, nhìn nét chữ nhòe dần, đám mây đen mù mịt lan tỏa trên nền lụa trắng.

Lòng ta dần dần bình tĩnh trở lại, ý nghĩ muốn c.h.ế. t kia cũng dần dần biến mất. Những người xung quanh ta, nào có ai sống được như ý muốn đâu.

Hai chị em Liễu gia, Oanh Oanh đã c.h.ế. t trong cuộc tranh đấu này, Tiêm Tiêm sắp tới cũng phải gánh trên lưng nỗi đau mất cha mất em gái cộng thêm bệnh tật đầy người mà gả vào đây, đến nước này, chắc hẳn nàng ta cũng là thân bất do kỷ, Liễu gia suy tàn, chỉ mong nàng ta có thể dựa vào Thái tử, tình yêu gì đó, ai mà quan tâm chứ.

Thái tử không có được người mình yêu, mọi chuyện trái với mong muốn.

An gia và Thanh Thu, hoàn toàn là tai bay vạ gió.

Toàn bộ đều thua cuộc.

Ta nhìn bức thư đang ngâm trong bát, đột nhiên bật cười, nếu ta chết, Oanh Oanh sẽ tự vẫn một cách vô ích, đã là mạng ta không tuyệt, vậy thì phần đời còn lại cứ sống một cách phóng khoáng đi.

Trong lòng âm thầm quyết định, vạch ra kế hoạch.

"Làm nóng cho ta thêm một bát canh nữa, còn canh thuốc bổ gì đó không? Cùng mang đến đây cho ta."

Vẻ mặt cau có của Thái tử giãn ra ngay lập tức, vui vẻ sai người đi sắc thuốc.

"Ngươi còn muốn ăn gì nữa không? Có đói không? Vết thương còn đau không? Có muốn ăn chút đồ ngọt không?"

"Ta đâu phải trẻ con, ăn đồ ngọt thì hết đau à?"

Nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, ta không nhịn được mà trêu chọc.

"Ngươi ngủ một lát đi, ta không sao rồi."

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, lòng ta thật sự không đành.

"Ta không ngủ, ta không mệt, ta muốn trông chừng ngươi, mấy ngày nay ta đều trông chừng ngươi."

Hắn vừa ngáp vừa nói, nhưng thần sắc vẫn vui vẻ.

"Vậy thì ngươi cởi áo ra nằm xuống cho thoải mái, ta gọi Tiểu Hạ thêm một cái chăn cho ngươi."

Ta chưa bao giờ chủ động quan tâm hắn hay chủ động bảo hắn thân mật với ta, một là tự biết thân phận, không muốn dây dưa nhiều với hắn, hai là ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, đã là trong lòng ngươi không có ta, ta hà tất phải chủ động ôm ấp.

Nhưng đến chặng đường cuối cùng này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Nghe vậy, hắn sững người, ngoan ngoãn thay quần áo rồi nằm xuống bên cạnh ta, nhưng lại không chịu đắp chăn riêng, mà chen chúc vào người ta đòi đắp chung. Ta không kháng cự, mặc cho hắn chen chúc bên cạnh.

"Trước đây ngươi chưa bao giờ chủ động bảo ta thân mật với ngươi."

"Vì trong lòng ngươi không phải là ta."

"Nhưng bây giờ trong lòng ta có ngươi rồi."

"Ngươi thật sự có ta trong lòng sao?"

"Thật sự."

"Thực ra ta chưa bao giờ hận ngươi, quãng thời gian qua, tuy nói ngươi đối xử với ta không tốt lắm, nhưng cũng không tệ. Ta thường xuyên tự nhủ đừng ảo tưởng, đừng tự mình đa tình, nhưng dù vậy, ta vẫn có những lúc tim đập thình thịch vì ngươi."

Nghe vậy, hắn vui vẻ hừ một tiếng: "Ta toát ra sức hấp dẫn, ngươi đương nhiên không thể kiềm chế được."

"Ngươi nói bậy."

Dù thân thể suy nhược nhưng nghe thấy những lời vô liêm sỉ như vậy, ta vẫn phải lên tiếng phản bác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!