Chương 34: (Vô Đề)

Có lần Thanh Thu đến khám bệnh, đúng hôm đó ta trang điểm, son môi đánh hơi đậm một chút. Hắn giật nảy mình, tưởng ta bị sốt cao.

"Mặt muội sao vậy?? Phải sốt cao đến mức nào mới thế này!!"

"Là son…"

"Hả???"

"Muội đánh son môi!!! Nên mới đỏ như vậy!!"

"Ồ…"

Nhưng Liễu Thời An này lại khác, son phấn còn hiểu biết hơn cả Linh Yên, vải vóc kiểu dáng mới nhà ai đẹp, hắn ta nhất định sẽ mang vải đến tặng, trâm cài trang sức càng nhìn thấy cái nào vừa ý là mua về tặng nàng. Biết Yên Nhi tập võ, còn thường xuyên kể cho nàng nghe những chuyện lạ kỳ thú vị trong giang hồ. Nói lý ra, tên này lĩnh bổng lộc cũng không phải ăn không ngồi không, công việc cũng rất bận rộn nhưng lại dành ra rất nhiều thời gian, cho dù chỉ ở lại một lúc cũng phải đến đưa đồ, nói vài câu.

Yên Nhi, cô nương nhỏ bé này, làm sao chịu nổi trận thế như vậy, dần dần nảy sinh tình cảm với hắn ta.

Cho đến đêm trước khi Liễu gia xảy ra chuyện, hắn ta thay đổi thái độ, rất nghiêm túc đến nói với Yên Nhi vài câu rồi rời đi.

"Linh Yên, bây giờ trong lòng ngươi có ta chưa?"

Hắn ta đứng ngoài cửa sổ, gió đêm nổi lên, tóc mai bay nhẹ. Môi mỏng mím chặt, cả người toát ra vẻ mệt mỏi và bất an.

"Sao vậy?"

"Liễu gia e rằng sẽ có biến cố, không biết lần này có thể sống sót hay không."

Yên Nhi nghe hắn ta nói vậy, cũng trở nên căng thẳng, dù sao cũng không muốn hắn ta chết.

"Sao vậy? Huynh sẽ c.h.ế. t sao? Rất nguy hiểm sao? Còn cách nào khác không?"

Nàng cũng lo lắng, nắm lấy tay áo hắn ta, siết chặt.

Hắn ta nhìn thấy bộ dạng của nàng, cúi đầu cười.

"Ngươi vậy mà lại lo lắng cho ta, cũng không uổng phí tâm tư của ta bấy lâu nay. Chỉ là không biết lúc đó, ngươi có còn muốn gả cho ta không."

Yên Nhi nghe vậy cảm thấy không ổn, buông tay áo ra, luống cuống xoa xoa tay, cúi đầu không nói.

Hắn ta khẽ thở dài, xoa đầu nàng.

"Nếu ta có thể sống sót, ta sẽ đến cưới ngươi, làm chính thê của ta nhé?"

Yên Nhi vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta lại bỗng nhiên ảm đạm.

"Thôi, ngươi đừng đợi ta nữa, tìm người khác đi."

Nói xong liền xoay người muốn đi, đi được vài bước vẫn quay đầu lại, vẻ phong lưu bất cần đời kia lại hiện lên.

"Không được, ngươi vẫn phải đợi ta! Ngươi không được gả cho ai khác! Chỉ được gả cho ta!"

Hắn ta kéo đầu nàng lại, hôn mạnh lên môi nàng.

Môi hơi lạnh, như một cơn gió thoảng qua, ngay lập tức buông ra rồi rời đi.

Sau ngày hôm đó, không gặp lại nữa.

Tuy ta tức giận Liễu Thời An dám động tay động chân chiếm tiện nghi của Yên Nhi, hận không thể một đao thiến hắn ta cho làm thái giám. Nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Yên Nhi, cũng chỉ biết thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!