Nghe được tin tức này, ta vui mừng khôn xiết. Gọi Tiểu Hạ dâng lên một phần lớn thịt kho tàu, hôm nay ta phải ăn một bữa no nê.
Thái tử thì vẻ mặt có phần phức tạp, thở phào nhẹ nhõm rồi lại lo lắng, lúc ăn cơm cũng có vẻ hoảng hốt.
Còn ta thì hoàn toàn không để ý, những chuyện quanh co trong triều đình của các ngươi có liên quan gì đến ta, ta cũng không rõ. Nhưng ta đoán được, tiếp theo Liễu gia sẽ có động tĩnh lớn. Ước chừng là tìm cái cớ gì đó, lật lại sổ sách cũ, nên giáng tội thì giáng tội, nên cách chức thì cách chức. Nhổ tận gốc thế lực gia tộc thủ tiết này khỏi triều đình, hẳn là Hoàng thượng còn sốt ruột hơn ta, một thảo dân này.
Nghĩ vậy càng thêm vui vẻ, nhảy nhót hát hò trong phòng, hát một bài "Nộ phóng đích sinh mệnh" của thầy Uông Phong nào!
Hắn một tay kéo ta lại, còn trừng mắt nhìn ta.
"Nàng đang mang thai, nhảy nhót như vậy sẽ làm hại đứa nhỏ."
Ngày thường nhìn cái mặt lạnh tanh của hắn, ta luôn cảm thấy bực bội, hôm nay tâm trạng tốt, không so đo với hắn nữa.
"Liễu gia sụp đổ rồi, Hoàng thượng sẽ không ngăn cản các ngươi nữa. Nào, đã đến lúc "lật thân nông nô bả ca xướng" rồi! Nào!!! Hưu ta đi!!! Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi!!! Ha ha ha ha!"
"Cuồng ngôn!"
Mặt hắn tức giận đến tái mét, trong phút chốc nổi giận vẫn thể hiện được khí thế của người đàn ông nắm giữ địa vị cao, trướng mắt nhìn ta có chút đáng sợ.
"Được rồi, ngươi quát ta, ta không ăn nữa, ta sẽ tự bỏ đói mình cho đến chết."
Nhưng vô dụng thôi, lão nương có thể sợ ngươi sao. Nói xong, ta liền buông đũa xuống, vẻ mặt u oán đi về phía giường.
Hắn ngẩn người, thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, cả người lại mềm nhũn ra.
"Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên quát nàng, nàng mau quay lại ăn cơm ngoan ngoãn."
"Ta không ăn!"
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, bày ra vẻ mặt khiêu khích, cố tình chọc giận hắn.
"Nàng!"
Hắn nhất thời nghẹn lời, môi mím chặt, vừa muốn nổi giận vừa không làm gì được ta, giằng co một hồi, cuối cùng vẫn mềm lòng. Đứng dậy đỡ vai ta để ta ngồi xuống, nhét đôi đũa vào tay ta.
"Nàng đừng nhắc đến chuyện hưu thê nữa, đừng nói nàng đang mang thai, cho dù nàng không mang thai ta cũng sẽ không hưu nàng. Nàng đang mang hài tử của ta, ta hưu nàng rồi bảo nó gọi người khác là cha sao? Hỏi lại, ai thèm lấy nàng chứ?"
Nói xong còn liếc nhìn ta một cái đầy vẻ chán ghét.
Ta càng tức giận hơn, lão nương dung mạo vô song, tính cách nhất đẳng, tài năng nói học đùa hát trong đám nữ nhân thời đại này đứng đầu, sao lại không ai thèm lấy chứ. Cho dù có mang theo con, cũng là một bà mẹ đơn thân xinh đẹp quyến rũ được chứ!
"Ai nói không ai thèm lấy?!"
Ta buông đũa xuống, liếc xéo hắn.
"Ồ?? Vậy ai thèm lấy nàng?? Ta nghe xem, ai dám thèm lấy nàng?"
Hắn dường như hứng thú hẳn lên, cũng buông đũa xuống, nhìn ta đầy vẻ thích thú.
"Ơ, dù sao, chắc chắn là có người thèm lấy."
Ta tự biết đuối lý, cúi đầu ăn cơm.
Hắn ra vẻ trầm ngâm, nhìn ta thật sâu, trong mắt ẩn chứa sát khí.
"Ai dám động vào nàng, ta sẽ g.i.ế. c kẻ đó."
"Ồ?? Vậy nếu Liễu Tiêm Tiêm vào cửa rồi gây khó dễ cho ta thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!