"Ngươi thấy Thái tử đối xử với ta thế nào?"
"Không ra sao cả."
"Ha ha ha, vậy ngươi còn tức giận ta làm gì?"
"Ngươi là người duy nhất ta từng gặp có thể sánh ngang nhan sắc với tỷ tỷ ta, Thái tử khó mà không động lòng."
"Chậc, không ngờ mắt nhìn của ngươi cũng không tệ."
Ta vui vẻ sửa sang lại tóc tai, thậm chí còn muốn đánh thêm son nhưng lại thấy nàng ta nhìn ta với vẻ mặt chán ghét.
"Ngươi cũng là một mỹ nhân, tỷ tỷ ngươi không sợ Thái tử động lòng với ngươi sao?"
Không ngờ nàng ta lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Thái tử đã hứa với tỷ tỷ, chỉ cho ta danh phận, sẽ không động phòng. Có thể ở bên cạnh hắn, còn có thể chia sẻ gánh nặng cho tỷ tỷ, ta đã rất vui rồi."
Nhìn dáng vẻ của nàng ta, ta bỗng nhiên thấy có chút đau lòng. Nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, vậy mà phải gánh vác nhiều thứ như vậy. Dùng thủ đoạn non nớt để làm khó ta, e rằng cũng là vì muốn xả giận cho tỷ tỷ. Nhớ đến muội muội của ta, An Linh Yên, cái con bé c.h.ế. t tiệt đó, trong lúc nguy cấp thế này mà còn tranh giành đùi gà với tỷ tỷ nó nữa chứ!!! Còn là người không vậy!?! Ta quyết định lần sau về nhà sẽ đánh nàng một trận!
Dạy cho nàng biết thế nào là làm người!!
"Ta cũng có một muội muội, tên là An Linh Yên, nhỏ hơn ta hai tuổi, nghịch ngợm vô cùng, chưa bao giờ chịu hy sinh gì cho ta, nếu ta ăn nhiều hơn một cái đùi gà, nó sẽ khóc lóc om sòm, hận không thể móc ra từ miệng ta!"
Ta nghĩ đến mà thấy bất bình, hận không thể lập tức xông về nhà đánh cho nàng một trận.
"Tiểu thư, chẳng phải người cũng thường xuyên lén lấy quần áo và trang sức của nhị tiểu thư sao? Cái trâm cài tóc hình bướm mạ vàng mà người lấy lần trước còn chưa kịp đeo nữa kìa."
"Tiểu Hạ, ngươi xem sắc mặt ta bây giờ thế nào?"
"Để ta xem nào, so với lúc nãy thì đỡ hơn một chút."
"Hửm? Ngươi nhìn kỹ lại xem."
"Ừm, vẫn còn hơi kém."
"Ngươi biết tại sao không?"
"Chẳng phải tiểu thư đang ốm sao? Người lại quên rồi à??"
"Thôi vậy......"
Oanh Oanh ở bên kia phì cười, vừa cười vừa nhón thêm một quả mơ ăn.
"Ngươi cũng không xấu xa như ta tưởng tượng, ta còn tưởng ngươi sẽ là một người phụ nữ độc ác, tâm địa thâm độc, giỏi mê hoặc lòng người chứ. "
"Ừm, ta chỉ là một mỹ nữ bình thường thôi."
"Chậc, thật không biết xấu hổ."
Nàng ta ăn hết quả này đến quả khác, khiến ta cũng muốn nếm thử xem mứt mơ này có vị gì.
"Trước khi ngươi sinh con, ta sẽ không hại mạng ngươi, ngươi cứ yên tâm. Ta cũng sẽ không kết nghĩa tỷ muội gì với ngươi, ta sẽ cố gắng chia rẽ tình cảm của ngươi và Thái tử, ngươi đừng mong hắn động lòng với ngươi."
"Biết rồi biết rồi, ngươi ăn ít thôi được không, còn nói là mang đến cho ta, ngươi ăn hết rồi còn đâu!"
"Ta mang đến thì ta không được ăn à, sao ngươi keo kiệt vậy!"
Nàng ta hất tay ta rồi lại mút mút ngón tay, đẩy hộp mứt ra với vẻ giận dỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!