Chương 17: (Vô Đề)

Không ngờ hắn lại lập tức thu hồi nụ cười, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm ta: "Nàng tại sao phải chết? Nàng đừng làm chuyện ngốc nghếch, nếu nàng dám chết, ta tuyệt đối không sống một mình. Nếu biết nàng chưa thay lòng, dù phải trải qua muôn ngàn khó khăn ta cũng sẽ cứu nàng ra ngoài. Nàng dám lén lút c.h.ế. t đi, ta liền đào nàng ra khỏi mộ."

Ta không ngờ hắn có thể nói ra những lời này, quay đầu kinh hãi nhìn hắn: "Ngươi c.h.ế. t làm gì? Ngươi đầu óc có vấn đề à? Cùng xuống suối vàng cũng là Tiểu Hạ nha đầu kia đi cùng ta, liên quan gì đến ngươi?"

"Ta mặc kệ, đã nói là cả đời ba người, Tiểu Hạ cô nương nếu nguyện ý, vậy đường hoàng tuyền cũng là ba chúng ta."

"Ngươi mau im miệng."

"Nàng đừng chết, ta sẽ thay nàng tìm loại thuốc kia, để nàng sống cuộc sống như nàng đã nói lúc trước. Nếu nàng chết, ta thật sự cũng sống không nổi nữa. Ta thà rằng ta chết, cũng không muốn nàng chết."

"Được rồi được rồi, đừng nói mấy lời sống c.h.ế. t nữa, ngươi.. phi phi phi đi, xui xẻo."

"Linh Lung, thứ ta tặng nàng lúc trước nàng còn giữ không?"

Ta lật người dậy, đến hộp trang điểm lấy ra một chiếc ấn nhỏ, trên đó khắc ba chữ: "Nhất điểm thông".

Tâm linh tương thông, nhất điểm thông.

Hắn nhận lấy chiếc ấn, cười nói: "Đây là ta đã khắc từ lâu rồi, miếng ngọc này vốn là cha ta trước khi c.h.ế. t để lại cho ta. Nói là muốn để lại cho con dâu tương lai, từ khi gặp nàng, ta liền khắc chiếc ấn này. Bây giờ ta không cha không mẹ, không còn ai cần che chở nữa, bây giờ gặp được nàng, liền có rồi."

Hắn lại nhét chiếc ấn vào tay ta, hai tay nắm lấy tay ta.

"Cho nên Linh Lung, nàng đừng cảm thấy phiền toái với ta, áy náy với ta, dù cuối cùng nàng có ra khỏi được phủ Thái tử này hay không, ta đều sẽ hết sức bảo vệ nàng chu toàn, dù phải c.h.ế. t cũng không hối tiếc."

"Ta rốt cuộc có gì tốt? Đáng giá để ngươi cái tên ngốc này làm vậy sao?"

Hắn lại cười, hắn hôm nay hình như đặc biệt thích cười. Khuôn mặt trắng nõn tuấn tú tràn đầy vẻ ôn nhu cưng chiều.

Hắn đưa tay véo véo mặt ta.

"Đây, ai bảo nàng sinh ra xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức ta không còn nhìn thấy nữ nhân nào khác nữa. Trên đời này nàng là xinh đẹp nhất."

Ta hất tay hắn ra, khẽ hừ một tiếng.

Nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên muôn vàn suy nghĩ, không nhịn được khóe mắt cay cay, nắm lại tay hắn.

Tay ta rất dễ ra mồ hôi, nắm một lúc liền ướt đẫm, hắn lại không hề ghét bỏ. Cứ nắm như vậy, nhìn ta, không ai nói chuyện.

Một lát sau Tiểu Hạ khẽ ho một tiếng, mở cửa phòng đi vào, Thanh Thu liền buông tay ta ra đứng dậy thu dọn hộp thuốc, đưa phương thuốc cho Tiểu Hạ, xoay người cáo từ rời đi.

Không bao lâu, quả nhiên có người đến, Liễu Oanh Oanh giả vờ giả vịt đến thăm cái người bệnh này là ta, đến để xin lỗi.

Ta vừa nhìn thấy cô nương này đã thấy đau đầu, nàng ta và tỷ tỷ quả thực là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Liễu Tiêm Tiêm thì trầm tĩnh thoát tục, còn cô nương này lại hoạt bát cởi mở. Đôi mắt hạnh tròn xoe, to và sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào. Chỉ là trông có vẻ đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, lúc nào ta cũng thấy nàng ta có chút ngốc nghếch.

Nghe thấy tiếng thông báo ở ngoài, ta định bụng từ chối cho xong chuyện nhưng nghĩ lại, sau này ở trong phủ cũng thường xuyên chạm mặt, không thể lúc nào cũng từ chối được nên bèn gọi Tiểu Hạ ra đón họ vào.

Nàng ta đi cùng một nha hoàn, tay nha hoàn xách theo đồ. Vừa vào cửa, nàng ta đã sai nha hoàn đặt đồ lên bàn cho ta.

"Ta mang đến cho ngươi mứt mơ, đây là món ta thích ăn nhất đấy."

Vừa nói, nàng ta vừa tự mình bóc vỏ hộp ra ăn một miếng.

"Ngươi xem, ta không có hạ độc đâu."

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, ta vừa tức vừa buồn cười.

"Bây giờ ta đang ốm, ngươi đến thăm bệnh nhân mà lại mang theo đồ ăn vặt à?"

Nàng ta liếc nhìn ta một cái rồi mút mút ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!