Chương 16: (Vô Đề)

"Ta biết không phải lỗi của nàng, nàng không cần buồn phiền, nàng xưa nay không phải người thích làm khó người khác."

"Ta đương nhiên không phải, nếu ta có ý, ta đã trực tiếp hất thẳng chén trà vào mặt nàng ta, để cả mặt nàng ta đỏ bừng lên vì bỏng!"

Ta nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, đặt chén trà sang một bên.

"Ta lại không biết nàng là người ác độc như vậy? Vậy ta phải cẩn thận rồi."

"Cẩn thận còn đến đây ngủ, ngày mai Oanh Oanh của ngươi không chừng ghen tuông đến trước cửa phòng ta treo cổ tự vẫn."

"Ta tuy là Thái tử nhưng cũng có nhiều điều bất đắc dĩ."

"Không muốn nghe, ngủ."

Hắn tức giận đánh nhẹ vào đầu ta một cái.

Ngày hôm sau lúc thức dậy bên cạnh trống không, ta đứng dậy chỉ cảm thấy đầu choáng váng muốn chết, cố gắng đến cạnh bàn muốn uống một cốc nước, liền ngã quỵ xuống.

Tỉnh lại nằm trên giường, trong phòng có một người đang quay lưng viết phương thuốc.

Tiểu Hạ đang nói: "Tống thái y, tiểu thư khi nào mới tỉnh lại?"

"Tống thái y?"

Ta chỉ cảm thấy bóng lưng kia nhìn quen quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc là ai.

Bóng người kia nghe vậy liền xoay người lại, là Thanh Thu.

Thanh Thu vẻ mặt lo lắng, thấy ta tỉnh lại liền ôm chầm lấy ta rồi lại tự biết không hợp lễ nghi, liền lặng lẽ lui về sau vài bước, cung kính đứng một bên.

Giọng ta khàn khàn, Tiểu Hạ đưa cho ta một cốc nước. Ta thật sự quá khát, ừng ực uống cạn.

"Thái tử phi không có gì đáng ngại, chỉ là gần đây suy nghĩ quá nhiều lại nhiễm chút phong hàn, thần viết phương thuốc, uống vài lần là khỏi."

"Tiểu Hạ, Thái tử đâu."

Ta chống người dậy dựa vào đầu giường.

"Thái tử hôm nay còn chưa hồi phủ."

"Tiểu Hạ, ngươi ra ngoài canh chừng, ta có vài lời muốn nói với Tống thái y."

"Vâng, tiểu thư."

Ta nhìn Thanh Thu, sắc mặt tốt hơn lần trước ta gặp hắn, chỉ là khi nhìn ta với ánh mắt thâm tình ấy thì mỗi lần đều khiến ta cảm thấy hổ thẹn bất an.

"Thanh Thu, ngươi ngồi gần chút, ta có vài lời muốn nói với ngươi."

Thanh Thu bê ghế ngồi bên giường ta, cho dù xung quanh không có ai, hắn vẫn giữ đúng lễ nghi, không có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào.

"Là Tiểu Hạ mời ngươi đến sao?"

"Ừ, Tiểu Hạ cô nương nói nàng ngất xỉu, ta liền gác lại công việc đang làm."

Hắn vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy, luôn coi ta như đứa trẻ không hiểu chuyện, kiên nhẫn dỗ dành, ta không dám nhìn hắn.

"Thanh Thu, tình hình hiện tại ngươi cũng biết, ta không thể nào cho ngươi thêm lời hứa hẹn nào nữa, mọi chuyện phát triển đến nước này, thật sự không phải bản ý của ta."

"Ta đều hiểu, ta tin nàng, vẫn luôn tin."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!