Thấy phản ứng của Tô Duy Lễ, Tô Lưu Nguyệt còn chưa rõ sao? Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần giễu cợt.
Năng lực của Tô Duy Lễ thế nào, nàng nhất thời chưa nhìn ra, nhưng cái tâm kia, quả thực đủ độc ác.
Những lời nàng vừa nói, không có câu nào là giả. Đêm nguyên chủ "tự vẫn" kia, đúng là bị hôn mê mà thiếp đi!
Chính vì vậy, từ khi mới đến nơi này, nàng đã cảm thấy chuyện nguyên chủ "tự vẫn" có điều khả nghi, chỉ là khi đó nàng chưa biết hung thủ hại chết nguyên chủ là ai.
Mà lúc này, kết hợp lời nói và phản ứng của Tô Duy Lễ cùng Tô Nhược ban nãy, chân tướng sự việc đã dần hiện rõ.
Người hạ sát nguyên chủ, chỉ sợ chính là vị "phụ thân tốt" kia của nàng!
Còn vị "muội muội tốt" kia, chính là kẻ đẩy mạnh bánh xe vận mệnh ấy lăn xuống vực sâu.
Sau khi chuyện đó xảy ra, vì không muốn mất đi sự che chở của nhà họ Trịnh, Tô Duy Lễ không ngần ngại để nguyên chủ "tự vẫn" để dập tắt cơn giận của Trịnh gia.
Có một mạng người nằm ở giữa, tội lỗi lớn đến mấy cũng có thể xí xóa.
Mà Tô Nhược từ đầu bày mưu hại nguyên chủ, mục đích rõ ràng chính là hôn ước với Trịnh Cửu Lang. Nhưng nàng ta cũng không phải hạng ngu xuẩn, trước đó hiển nhiên đã có sự chuẩn bị. Dạo gần đây nàng ta đặc biệt lấy lòng Thập Tam tiểu thư của Trịnh gia, mà Thập Tam tiểu thư lại là đích nữ của nhị phòng, là con gái út của phu nhân họ Đào, từ nhỏ đã được cưng chiều yêu thương trong Trịnh gia, lời nàng ta nói, tự nhiên có sức nặng.
Mà ngoài điều đó ra, chỉ sợ Tô Nhược còn có một quân cờ lớn hơn.
Trong hai câu nói khi nãy Tô Duy Lễ để lộ vẻ mặt khác lạ, hiển nhiên là có điều giấu giếm.
Những chi tiết khác thì không có gì sai, Tô Lưu Tuyết đúng là vẫn chưa đến tuổi cập kê, Tô Nhược thời gian qua cũng đúng là thân thiết với Thập Tam tiểu thư.
Chỉ có một chi tiết có thể là giả—việc phu nhân họ Đào của nhị phòng rất hài lòng với Tô Nhược.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chưa từng có chuyện Tô Nhược từng gặp mặt phu nhân họ Đào.
Vậy nên, người thật sự hài lòng với Tô Nhược, chỉ sợ không phải là phu nhân họ Đào, mà là một người khác.
Rất có khả năng chính là một bên khác trong hôn ước này—Trịnh Cửu Lang.
Việc này không phải là chuyện thể diện gì, Trịnh gia ắt hẳn cũng muốn sớm chấm dứt tai tiếng. Nếu giờ Trịnh Cửu Lang mở miệng nói muốn cưới Tô Nhược, vậy thì mọi việc sẽ thuận lý thành chương.
Xét theo phản ứng hoảng loạn của Tô Duy Lễ sau khi chuyện xảy ra, lúc đầu e rằng ông ta chưa biết sự việc có liên quan đến Tô Nhược, còn bây giờ ông ta có biết hay không, thì khó nói.
Còn nhìn thái độ của Tô Nhược khi nãy, nàng ta chắc hẳn không biết Tô Duy Lễ vì chuyện này mà tàn nhẫn ra tay sát hại con gái ruột của mình.
Thế nhưng, tất cả những điều đó, giờ đây đều không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là nguyên chủ thực sự đã bị hai người này liên thủ hại chết.
Một kẻ gi. ết ch. ết con gái ruột của mình, lại còn quay sang trách mắng nàng ta?
Thật là nực cười!
Tô Lưu Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chút châm biếm nhìn Tô Duy Lễ, khiến trong lòng ông ta đột nhiên thấy bối rối bất an.
Sau khi quát nàng một trận, ông ta liền hất tay áo, xoay người bước đi đầy giận dữ.
Quách thị không đi theo, mà quay đầu liếc nhìn Tô Lưu Nguyệt một cái đầy dò xét, chợt cất giọng lạnh lùng:
"Ta biết sau khi trải qua chuyện này, trong lòng con tất nhiên không dễ chịu, nhưng việc này là do con tự gây ra, chẳng thể trách người khác.
Hiện giờ tân hoàng mới lên ngôi, phụ thân con ngày ngày vì chuyện triều chính mà lo toan. Nếu con thực sự nghĩ cho Tô gia, thì nên ngoan ngoãn ở trong phòng hảo hảo suy ngẫm lại lỗi lầm của mình!
Con gây ra họa lớn như vậy, phụ thân con chỉ phạt con cấm túc nửa tháng, đó đã là rất thương con rồi."
Tô Lưu Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười hờ hững.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!