4Hai ngày sau đó,
Nam Nhi cứ bám riết trong căn phòng nhỏ của ta, gọi thế nào cũng không chịu đi.
Ta nhặt trứng, hắn lấy đá nhỏ ném gà mái.
Ta nấu canh, hắn ném cát vào trong.
Nhưng bất kể hắn quậy phá thế nào, ta vẫn luôn bình tĩnh.
Tóm lại chỉ còn một ngày nữa, ta sẽ Ch*t rồi.
Không cần ta dạy dỗ, những trải nghiệm sau này sẽ khiến hắn học được cách trưởng thành.
Xuất phát từ tia mềm lòng cuối cùng, ta không đành lòng để hắn nhìn thấy cảnh ta biến mất.
Tối hôm đó liền cắn răng, đuổi hắn ra ngoài.
Đứa bé khóc lóc om sòm ngoài cửa.
Bất kể hắn gõ cửa thế nào, ta cũng không để ý.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại.
Lâm Tiếu bế Nam Nhi đi.
Nàng cười lạnh: "Quả thật ngươi là mẫu thân sinh ra nó, thật sự nhẫn tâm đến mức này sao."
Thôi cô trong cung cũng nhìn vào trong nhà, lắc đầu.
"Tiểu thư, ngài thật sự đã thay đổi rồi."
Tay ta run lên , trà nóng đổ vào người.
Trong lòng đột nhiên lan ra một trận đau đớn âm ỉ .
Đau đến mức ta phải khom lưng ...
Ta kiểm kê những vật bên mình.
Lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào thế giới này.
Từ lúc quyết định xuyên thư cứu rỗi hắn, ta đã sống trọn vẹn mười sáu năm ròng rã.
Chiếc trâm bạc trong hộp được ta lấy ra rồi lại đặt xuống.
Cùng với những bức thư hắn viết cho ta khi xuất chinh năm đó.
"Vẫn còn cất giữ sao?"
Ta ngẩng phắt đầu lên, Trình Hoài dựa vào tường nhìn ta, vẻ mặt đầy châm chọc .
"Thật ác tâm."
Tay ta khựng lại, chiếc trâm bạc tuột xuống, rơi xuống đất vỡ làm hai mảnh.
Ta bình tĩnh nói: "Đúng là rất buồn cười."
Trình Hoài trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc trâm vỡ trên đất, nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!