Lý Tĩnh Huấn bị ném quỳ ở hậu viện, Chiết Chi đuổi theo sau, biết Phong Nguyệt làm vậy là do tức giận.
Nhiều năm qua ở Nam Phong quán, ngoại trừ ông chủ chân chính, vị đầu bài đứng vững không ngã này nói chuyện cũng rất có trọng lượng, muốn đánh muốn phạt, trước nay cha lớn chưa từng hỏi đến dù chỉ một câu, trước mắt chỉ có mong lát nữa Phong Nguyệt có thể nguôi giận.
Lý Tĩnh Huấn nhìn sắc mặt Chiết Chi không tốt, cười lớn hai tiếng nói: "Ngươi nhìn ta hiện tại thân thể khỏe mạnh, chịu phạt một chút thì có sao đâu cũng chỉ là phạt quỳ thôi mà. Trước kia trong cung…trong nhà cũng quỳ đến quen rồi."
Chiết Chi quan sát thân thể nhỏ bé của Lý Tĩnh Huấn, thân eo mảnh dẻ đủ cho người nắm, trên khuôn mặt đầy vẻ không tin tưởng.
Lý Tĩnh Huấn lại vén tay áo, nâng lên một đống thịt nhỏ: "Ngươi nhìn, ta hiện tại khỏe mạnh lắm đấy nhé!"
Chiết Chi phì một tiếng bật cười, cười lên, ánh mắt liền thay đổi.
Lý Tĩnh Huấn theo hướng Chiết Chi nhìn lại, thấy năm sáu tên đàn ông đứng sau lưng y, bọn họ mặc quần áo chạy đường, áo xanh quần đen, trên mặt đều không mang theo ý tốt.
Cầm đầu là một người đầu trọc, vết sẹo dài từ xương mày kéo đến cằm, bên cạnh là một gã mắt láo liêng nhanh chóng dời một chiếc ghế qua, cúi đầu khom lưng dâng lên.
Chiết Chi đứng lên nói: "A Tứ, ngươi làm cái gì vậy?"
A Tứ sờ sờ đầu trọc, nhìn thẳng vào Lý Tĩnh Huấn, mắt lộ hung quang, hai tên đàn ông gầy gò bên cạnh tiến lên đẩy Chiết Chi một cái: "Đại ca của chúng ta dạy dỗ người mới, ít xen vào, mau đi đi."
Chiết Chi đổi sắc mặt: "A Tứ, y là người cha lớn lên tiếng lưu lại, ngươi dám đụng vào y, không sợ cha lớn biết sao?"
A Tứ cười nhạo một tiếng: "Ông già kia lưu lại cũng là người của ta, chạy đường trong quán này làm gì có ai dám lên mặt với lão tử? Hôm sau ngươi cứ ra sau hẻm tối tìm hiểu là tự biết."
Chiết Chi còn đang tranh cãi không ngừng, liền bị hai người cưỡng ép lôi đi.
Lý Tĩnh Huấn lạnh lùng dò xét những người này, đầu trọc quen thuộc, trong quán chỉ có một người, khiến y nhớ tới đêm đó nhục nhã giãy dụa. Gã đàn ông thân hình cao lớn, che đậy ánh sáng trên đỉnh đầu.
Cằm A Tứ vừa nhấc: "Sao? Không phục?" Cười khan hai tiếng, "Các ngươi nhìn tiểu tử này có giống con mèo non hay không?"
Lý Tĩnh Huấn phút chốc đứng lên, y sẽ không quỳ trước loại người này.
Mấy người bên cạnh cố ý tới gần nhìn, cười phá lên: "Đúng nha! Mèo con sao thế? Muốn ăn thịt người sao? Gia giơ chân cho ngươi li. ếm thử nhé?"
Chung quanh yên tĩnh, sai vặt trước kia vẩy nước quét nhà đều không thấy, rối rít trốn đi coi như không thấy gì, A Tứ là lão đại của "người phía dưới". Nhìn dáng vẻ này, là lão đại muốn "lập quy củ".
Nhưng tên người mới này cũng thật có năng lực, tới không được mấy ngày, có thể đắc tội cả đầu bảng và lão đại, cũng không biết là loại sao chổi nào.
Lý Tĩnh Huấn nghênh đón ánh mắt của gã đàn ông nói: "Các ngươi muốn gì?" Thanh âm không lớn, cũng rất có một luồng lực xuyên thấy, A Tứ bỗng dưng cảm thấy tiểu tử này không giống như những người khác. Gã dậm một chân lên ghế, mấy người hiểu ý tiến lên giữ tay chân Lý Tĩnh Huấn, đè người nằm sấp trên mặt đất.
Gò má đặt trên mặt đất cứng rắn, Lý Tĩnh Huấn vùng vẫy mấy lần, không nhúc nhích tí nào, A Tứ cúi người tiến lên trước nói: "Tiểu thiếu gia, thấy rõ mặt lão tử, lần trước cho ngươi cơ hội hầu hạ ông đây ngươi không quý trọng, nếu đã vậy, để ngươi hầu hạ mấy người bọn họ thế nào?"
Mấy gã đàn ông bên cạnh nghe thế mỗi người đều mang ánh mắt dán lại gần, cười mờ ám, tay đè trên người y cũng bắt đầu không yên, A Tứ vung tay lên: "Ai ra dạy quy củ cho nó?" Liền có người vội chạy ra nói: "Tạp dịch, chạy đường của Nam Phong quán chúng ta, đều coi Tứ ca như thiên lôi sai đâu đánh đó, quy củ từ trước là mỗi tháng phải nộp một nửa tiền lên, ngày lễ, ngày tết phải mang đồ đến hiếu kính Tứ ca và mấy vị ca ca chúng ta."
Lý Tĩnh Huấn bị áp chế, giận dữ nói: "Ta không có tiền tháng, ông chủ để ta làm việc trả nợ, chỉ sợ khiến các người thất vọng rồi."
A Tứ một cước dẫm lên tay của y, dường như hưởng thụ nhìn xem vẻ mặt người dưới chân. Lý Tĩnh Huấn cắn chặt môi, khóe mắt chảy ra nước mắt, chỉ từ yết hầu phát ra vài tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.
A Tứ hứng thú, từ bàn tay đến bả vai, đạp lên từng chỗ một, chậm rãi đay nghiến, dưới tay áo nhanh chóng thấm đẫm máu tươi. Gã chợt lại cúi người xuống, nói từng chữ một: "Không có liền bán thân đến đổi, nếu không bán cho tên họ Hoàng kia, hắn có thể miệng đói ăn quàng, tiểu quan trong hẻm tối bị chơi đùa chết mấy người, hoặc là, hầu hạ mấy ca, một tháng xoay vòng một lần."
Trong mắt Lý Tĩnh Huấn đều là nước, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, là thương tâm hay là đau đớn, mấy người đè chặt trên người y giống như từng ngọn núi to, khiến y khó mà tránh thoát, trong mông lung hiện lên một bóng người.
"Chuyện này lại là thế nào?" Trên đầu truyền đến thanh tuyến nhu hòa, không nhanh không chậm.
Lý Tĩnh Huấn chỉ thấy một đôi giày nền trắng thêu hoa, mũi giày lộ ra từ tố y.
Mắt thấy lại có người phá rối, A Tứ không tự giác xoa lên vết đao trên mặt, gã đàn ông ánh mắt láo liêng nhìn người vừa xông tới, ngữ điệu lại mang theo mấy phần dè dặt: "Hàn Sương quan nhân, đại ca của chúng ta ở chỗ này dạy người phía dưới mới tới quy củ!"
Hàn Sương nói: "Các ngươi dạy quy củ ta không xen vào, nhưng mà, cũng không thể ấn định lên người của ta được? "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!