Chương 8: (Vô Đề)

Mặt trời lên cao, gió khuất bóng, chạy đường Lưu Trụ Tử của Nam Phong quán vắt giẻ lau lên vai đánh một cái ngáp. Sau khi gã dọn xong đống bừa bộn tối hôm qua thì lại bắt gặp một thiếu niên hai tay xách thùng nước nóng chạy từ hậu viện đi thẳng lên lầu. Cả đường đi thùng nước lung la lung lay khiến không ít nước bị rớt ra ngoài, Lưu Trụ Tử lặng lẽ đi theo, nhìn y tiến vào gian phòng sâu nhất trên tầng ba.

Đó là phòng tắm của Phong Nguyệt.

Chỉ chốc lát sau y lại chạy ra, ồn ào xuống lầu, kế đó lại xách thêm một thùng nước khác, vòng đi vòng lại.

Lưu Trụ Tử biết bình thường đều là Tiểu Nguyệt Nhi thò mặt ra lấy lòng, mấy việc chạy ngược chạy xuôi đều do hắn làm, bỗng nhiên biến thành người khác, cũng không biết là họa hay phúc.

Trên lầu nhanh chóng truyền ra tiếng sứ vỡ, Phong Nguyệt vô cùng tức giận quát: "Sao lại chậm như vậy? Hơn nửa ngày mà nước tắm rửa vẫn chưa chuẩn bị xong, muốn ta ở đây chờ ngươi sao tiểu thiếu gia?" ba chữ cuối cùng bị cố ý kéo dài.

Trời còn chưa sáng Lý Tĩnh Huấn đã bị kéo đi đun nước, bụng y trống rỗng, tứ chi vô lực, cố gắng chống đỡ để đi múc nước. Bởi vì làm việc nặng nên chỉ đi mấy chuyến mà tay y đã bị mài ra mấy vết phồng rộp, y chịu đựng tiếp tục xách nước làm vết phồng vỡ ra, lòng bàn tay ướt sũng.

Phong Nguyệt vừa tiến vào nhìn thấy thùng nước tắm chỉ có một nửa, lập tức nóng nảy ném chén trà trên bàn xuống đất.

Da đầu Lý Tĩnh Huấn kéo căng, thiếu niên mười bảy tuổi, mới được ăn no không đến hai ngày, thân hình thon gầy, hiện ra ở trước mặt Phong Nguyệt giống như con gà con.

Phong Nguyệt thấy y không nói lời nào, trước tiên là nghiêng thân, khoảng cách này không xa không gần, Lý Tĩnh Huấn có thể ngửi thấy hương lê như ẩn như hiện trên người đối phương.

Phong Nguyệt cười nhạo nói: "Thế nào, bị người ta mắng hai câu đã không chịu nổi rồi? Người vẫn tưởng người là cẩm y ngọc thực quý công tử sao? Khinh thường làm bạn với kỹ nữ cho nên hầu hạ kỹ nữ cũng chẳng coi ra gì đúng không?"

Ngôn từ hạ nhục như thế khiến thân thể Lý Tĩnh Huấn chấn động. Trước kia nhị hoàng huynh của y thí quân soán vị, trong số những huynh đệ chỉ có y may mắn chạy thoát khỏi hỏa hoạn, lưu lạc dân gian nhận hết đau khổ, sau này đến bước đường cùng tự bán mình để hậu táng Lý Nguy, cũng là mai táng thân nhân cuối cùng của bản thân trên thế gian, từ đây chỉ còn một dân thường gọi Lý Tĩnh Huấn, không còn bát hoàng tử Lý Tĩnh Huấn.

Dân thường thì nên trải qua cuộc sống của dân thường. Phận ăn nhờ ở đậu, dù có không cam lòng đến đâu cũng chịu nhục trước rồi đợi sau lại tìm cơ hội.

Lòng bàn tay truyền đến từng trận đau đớn, Lý Tĩnh Huấn vuốt nhẹ ngón tay nói: "Hôm nay chậm chút, ngày mai sẽ không như vậy nữa." Giống như học sinh bị giáo huấn.

Phong Nguyệt lặng lẽ nhìn y, vung tay lên: "Mau chuẩn bị nước cho tốt, nếu không thì cẩn thận da của mình đi."

Lý Tĩnh Huấn quay người chạy xuống lầu, người dưới lầu từ khi nghe tiếng chén trà vỡ nát liền chạy qua xem kịch. Lưu Trụ Tử lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp nạn, quay đi quay lại, A Tứ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện, gã biến sắc: "Đại ca, hôm nay huynh làm sao lại dậy sớm vậy? Công việc để chúng tiểu nhân làm là được rồi, huynh cứ nghỉ ngơi đi."

Cái đầu trọc của A Tứ bóng loáng dưới ánh mặt trời, lưng hùm vai gấu, áo bông bằng sợi đay không che được cơ bắp khỏe mạnh trên người. Gã vốn lớn lên ở hẻm tối, đánh bạc ẩu đả, đánh nhau sinh sự, mỗi ngày đã quen uống rượu chơi gái, phía sau có một nhóm tiểu lưu manh, mấy năm đánh nhau có chút tiếng tăm, năm hai mươi tuổi sẩy tay đánh chết người bỏ chạy. Cha gã trước kia chết sớm, mẹ gã có một chân với ông chủ Nam Phong quán, dùng quan hệ nhét bạc nên không truy cứu chuyện này nữa.

Mấy năm qua đi, khi A Tứ quay lại liền thay hình đổi dạng, đưa vào Nam Phong quán làm tạp dịch, gã trời sinh tính cách hung dữ, trên tay còn từng dính máu, không mấy năm liền thành thủ lĩnh của đám tạp dịch bên trong quán.

Gã sai vặt bình thường gặp gọi một tiếng: Tứ ca.

Gã cũng chưa từng làm việc, tiền công mỗi tháng còn không đủ cho gã thua một trận trên bàn cược. Quy định của gã là sai vặt, tạp dịch đúng hạn nộp lên tiền hiếu kính, ma mới đều phải theo quy củ nộp tiền qua cửa.

Hiện tại gã ***** lộ ngực, gác chân ngồi sừng sững trên ghế, cằm nhấc lên: "Cái thứ lẳng lơ này lại có chuyện gì nữa? Sáng sớm đã nhao nhao làm phiền tao đi ngủ."

Lưu Trụ Tử vội nói: "Tên nhóc mới tới kia, không biết sao lại rơi vào tay y, sáng sớm bị kéo lên đun nước, xem ra cuộc sống sau này không dễ chịu."

"Mới tới? Sao tao không biết?" A Tứ có chút mờ mịt.

Lưu Trụ Tử vội vàng nhắc nhở: "Chính là cái đứa lần trước ở hậu viện không có thu phục được, ông chủ lên tiếng, nói không bán, về sau làm tạp dịch trả nợ."

Mắt A Tứ lộ vẻ kinh ngạc: "Ông già này đổi tính rồi? Phát con mẹ nó từ bi?"

Lưu Trụ Tử nói: "Ai biết được? Ông chủ lên tiếng, ban đầu đều nghị luận, nói tiểu tử này nhìn giống như công tử nhà giàu sang, chắc là tìm được ai người chống lưng."

A Tứ một cước đạp tới: "Chống lưng? Ông đây chính là chống lưng, tiến vào địa bàn của tao phải theo quy củ của tao, mặc kệ nó là ngọc hoàng đại đế hay là thiên vương lão tử."

Lưu Trụ Tử cúi đầu khom lưng nói: "Đại ca nói đúng lắm, nếu thật có chống lưng, còn có thể đến chỗ chúng ta làm hạ nhân thấp kém sao? Quay đầu cho nó biết lợi hại."

Bên này Lý Tĩnh Huấn vội vàng xách nước trở về, rốt cuộc đổ đầy thùng tắm, mồ hôi chảy ròng ròng, y dùng tay lau một vòng, đang muốn rời đi, lại nghe thấy giọng nói của Phong Nguyệt: "Định đi đâu? Không ai dạy ngươi phải hầu hạ thiếu gia tắm rửa sao?"

Lý Tĩnh Huấn hơi sững sờ, đành phải quan sát một vòng, cầm lên khăn tắm ở góc, trong lòng nhớ lại từ nhỏ đến lớn Lý Nguy làm sao tắm rửa cho mình.

Phong Nguyệt không hề nhúc nhích ngồi trên ghế, nhấc chân đặt trên vai Lý Tĩnh Huấn, lạnh lùng nói: "Cởi vớ giày ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!