Trăng sáng treo cao, cửa gỗ đỏ sơn son mở rộng chào đón khách nhân, hồng tụ phiêu hương, cả sảnh đường rực rỡ sắc màu.
Khách nhân ngồi đầy trong sảnh, ôm quan nhân quen thuộc hoặc xướng khúc, hoặc trêu chọc, âm thanh truyền đi rất xa.
Vương ma ma mặc một bộ gấm hoa bát đoàn [1], trên đầu vẫn cài một đóa mẫu đơn nở rộ, xuất hiện ở sảnh lớn, phía sau là A Tứ. Chuông bạc vang lên ba lần, âm thanh ca múa ngừng lại, tất cả mọi người lập tức chuyển ánh mắt về phía mụ.
[1] gấm hoa bát đoàn: một loại lễ phục điển hình của quý tộc nhà Thanh, từng được đề cập trong Hồng Lâu Mộng. Bát đoàn ý chỉ trên mặt y phục sẽ dệt lụa hoa hoặc có tám loại hoa văn hình tròn.
Vương ma ma cất cao giọng nói: "Các vị đang ngồi đều là khách quen của Nam Phong quán, mọi người đều biết chiêu bài của Nam Phong quán trước nay luôn chất lượng, các quan nhân đều xuất chúng hơn người, dựa vào các vị đại gia yêu thích, đảm bảo khiến các ngài vui đến quên trời quên đất. Hôm nay là ngày đặc biệt, có một mặt hàng mới tới, mời các vị thượng thức."
Giơ tay vỗ ba cái: "Quan nhân Mị Ly."
Vừa mới nói xong, hơn mười cặp mắt theo tiếng nói nhìn qua. Chỉ thấy một người chưa từng thấy trước đó chậm rãi đi ra, thân trên mặc áo mỏng màu đỏ, bên ngoài khoác áo gấm màu xanh. Một đôi chân nhỏ bước đi miễn cưỡng lộ ra vớ lụa xanh ngọc, sơn móng tay hình hoa diên vĩ rực rỡ bắt mắt.
Lý Tĩnh Huấn nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu: "Xuân Hỉ?"
Nhìn kĩ, dáng vẻ người này với lần *****ên gặp mặt đã như thành hai người khác nhau. Khuôn mặt lấm lem tro bụi đã không thấy nữa, liếc qua chắc chắn ngộ nhận là sủng cơ được thiếu gia nhà nào nuôi.
Vương ma ma tỏ ra lạnh nhạt nhìn người ngồi bên dưới. D. ục vọ. ng của các nam nhân đều hiện rõ trên mặt khiến mụ âm thầm đắc ý vài phần.
Dưới đài có một vị Mã công tử xưa nay thích nhất là mấy trò mới mẻ, giờ phút này đúng lúc uống đến ngà say, giống như vén chăn nhấc lên quan nhân trong ngực, tới gần tinh tế đánh giá một phen: "Bao nhiêu tiền?"
Ngón tay Vương ma ma giật giật, không mở miệng.
Ông chủ Tần ở bên cạnh cũng cười đứng lên: "Đừng vội, theo quy củ của Nam Phong quán, đêm *****ên của quan nhân sẽ trả giá, mọi người từng người một trả giá, đi một vòng sau đó nhìn tâm ý của quan nhân, chọn trúng mới đến lượt ngươi."
Vương ma ma tán dương gật đầu đáp: "Không sai, Mị Ly của chúng ta giá thấp nhất là một ngàn lượng."
Mã công tử lập tức thốt lên: "Hai ngàn lượng."
Tiếp đến có người kêu to: "Hai ngàn năm trăm lượng."
"Hai ngàn tám trăm lượng."
Tùy tùng ở bên cạnh ông chủ Tần lên tiếng: "Ba ngàn lượng."
…
Lý Tĩnh Huấn đứng bên cạnh Chiết Chi, dựa vào cột trụ ở hành lang. Y có hơi chú ý một màn náo nhiệt bên trong sảnh đường, chỉ quay người sang nói với Chiết Chi: "Các ngươi lúc trước cũng như vậy sao?"
Chiết Chi dùng tay áo che miệng, mỉm cười nói: "Mỗi quan nhân đều phải trải qua, sau này ngươi có nổi danh hay không phải nhìn đêm nay."
Lý Tĩnh Huấn nhìn y: "Mỗi ngày như vậy, ngươi có vui hay không?"
Chiết Chi cúi đầu lắc lư tay áo nói: "Làm gì có vui hay không vui. Cha mẹ sinh ta nuôi ta lớn, nếu ta không lo cho gia đình thì ngay cả làm người cũng không xứng làm nữa."
Lý Tĩnh Huấn không nói gì.
Bên này đang nói chuyện, bên kia bỗng dưng xuất hiện một trận tiếng ồn. Vương ma ma tươi cười rạng rỡ, cao giọng nói: "Hiện tại có ba vị đại nhân ra giá tương đương, ông chủ Tần, Mã công tử, Trần viên ngoại đều ra giá trên dưới tám ngàn lượng. Dựa theo quy củ, mỹ nhân sẽ thuộc về một trong ba vị, đi đi! Mị Ly."
Mị Ly trong lòng nhớ kĩ những gì được dạy dỗ, dáng vẻ phải nũng nịu, vòng eo phải mềm mại. Y xấu hổ bước từng bước nhẹ nhàng, âm thầm nhìn lướt qua ba người, trong lòng suy nghĩ vị ban nãy báo ra giá cao nhất, đang định mở miệng lại có một người đứng ra, cất cao giọng nói: "Một vạn lượng."
Đám đông bạo động, rỉ tai thì thầm.
Chiết Chi ở một bên quan sát lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn qua. Người kia chính là vị Ngũ công tử không lâu trước đó muốn mua đêm *****ên của Lý Tĩnh Huấn. Trong lòng có chút bồn chồn, cái giá này có thể so với Phong Nguyệt ngày thường một lần lên đài, thế lực gia tài không thể nói là không hùng hậu, y âm thầm đẩy Lý Tĩnh Huấn ra sau cây cột.
Vương ma ma trong lòng hết sức vui mừng, mụ bình thường hận nhất dáng vẻ kiêu căng của Phong Nguyệt. Hiện tại rốt cuộc xuất hiện một kẻ định mạnh, xem ra ngày một tay che trời đã không còn xa.
Một vạn lượng, đêm *****ên của bản thân có thể được ra giá như vậy, nghe nói chưa từng có quan nhân nào trong Nam Phong quán đêm *****ên có được giá trị bản thân cao như thế. Mị Ly không khỏi có mấy phần đắc ý, liếc nhìn Vương ma ma một cái, âm thầm tự đắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!