Lý Tĩnh Huấn cảm thấy mấy ngày này trong Nam Phong quán có hơi kỳ lạ. Trước kia bất kể y đi chỗ nào trong hậu viện cũng đều bị nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh thường, thỉnh thoảng còn có vài tiếng trêu chọc. Mà bây giờ, mỗi bữa ba món mặn một món canh, có thịt có cơm. Vương ma ma còn chu đáo mang thuốc chữa sẹo đến, căn dặn Chiết Chi cẩn thận bôi lên cho y. Phòng ghép y ở cũng đổi thành phòng một người, có chăn êm nệm ấm, không còn ai nhắc đến chuyện bắt y tiếp khách nữa.
Mọi chuyện khác thường ắt có điểm kỳ quái.
Ngày ấy khi đang dạy học: "Lúc cùng khách nhân nói chuyện, không thể lớn tiếng, phải mềm mại đáng yêu một chút…"
Lý Tĩnh Huấn âm thầm kéo Chiết Chi qua một bên hỏi: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?"
Chiết Chi nghe xong hơi trốn tránh: "Ta không hiểu, ngươi nói…nói cái gì?"
Lý Tĩnh Huấn bắt lấy tay y nói: "Chiết Chi, ở chỗ này ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi nói cho ta, xảy ra chuyện gì rồi?"
Sắc mặt Chiết Chi phức tạp, nửa ngày sau mới đáp: "Ầy! Ngươi về phòng trước đi, tối nay ta lại tới tìm ngươi."
Ban đêm, Lý Tĩnh Huấn yên lặng ngồi ở mép giường, không có chút nào là buồn ngủ. Tối nay mây đen che lấp mặt trăng, gió lớn thổi qua, không biết kinh động đến lũ quạ đen ở chỗ nào mà khiến chúng kêu quạ quạ không ngừng. Mãi cho đến khi ngọn nến sắp cháy hết, ngoài cửa mới truyền đến giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ của Chiết Chi giống như là sợ người khác nghe thấy: "Cho ta vào nói mấy câu, nhiều nhất nửa canh giờ…" Một lát sau, Chiết Chi mới chậm rãi đẩy cửa ra, một trận cuồng phong theo đó mà tiến vào.
Lý Tĩnh Huấn đã sớm nhận ra, sau khi đổi thành phòng ngủ một người, mỗi đêm đều có người ở bên ngoài.
Chiết Chi móc một chiếc hộp bằng ngọc từ trong ngực ra đưa cho y, mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy, ánh mắt y phức tạp nói: "Có vị ân khách nhìn trúng ngươi, muốn ra giá ngàn lượng bạc mua đêm đầu của ngươi."
Lý Tĩnh Huấn đã dự đoán được kết quả xấu nhất, hiện tại nghe những lời này, một chút ảo tưởng sau cùng cũng biến mất. Y cảm thấy tứ chi lạnh buốt, có thứ gì đó đâm vào cốt tủy.
Sắc mặt bình tĩnh: "Ừm."
Chiết Chi nhìn thấy y như vậy, mở miệng khuyên nhủ: "Rất hiếm có tiểu quan đêm *****ên được ra giá cao như thế, cũng coi như nở mày nở mặt, về sau ngươi nhất định có thể nổi danh."
Khóe miệng Lý Tĩnh Huấn nhếch lên một nụ cười khổ: "Giống như vị Phong Nguyệt kia của các ngươi sao?"
Chiết Chi sững sờ, lại nói: "Bất kể như thế nào hãy nghĩ về cha mẹ ngươi ngậm đắng nuốt cay không muốn để ngươi chịu khổ."
Lý Tĩnh Huấn không nói gì thêm nữa, quay người ngã xuống giường, dùng chăn che kín đầu, bả vai run lên nhè nhẹ.
Chiết Chi cũng không biết nói cái gì, thở dài, cầm hộp ngọc đặt lên trên bàn rồi đi ra ngoài, cách một cánh cửa, vẫn còn nghe thấy giọng nói của Chiết Chi: "Vị đại ca này, người ở bên trong, mong ngài chăm sóc y nhiều một chút…"
Mắt đỏ lên như sắp khóc, một gian phòng ngủ nho nhỏ giống như lồng giam bao vây thiếu niên. Nước mắt làm ướt chăn, y cứ thế bất lực, cứ thế cô đơn, hiện thực khiến y không còn sức phản kháng, nhưng ai lại muốn sống một cuộc sống không có tôn nghiêm như vậy…
Sau nửa đêm, tiếng sấm cuồn cuộn, ánh sáng trên trời dần thu lại, mưa to nhanh chóng kéo đến, thủ vệ canh cửa mắng một câu rồi nhanh chóng mất bóng.
Nước mưa làm ướt giấy dán trên cửa sổ, gió vừa thổi qua lập tức xé rách nó. Tia chớp lóe lên trong đêm tối nháy mắt khiến cả căn phòng lóe sáng lên như ban ngày, nửa gương mặt Lý Tĩnh Huấn chìm trong bóng tối, không thấy rõ ngũ quan.
Bức màn bị xé làm đôi, một đầu kết lại, ném qua xà ngang.
Thân thể nhỏ bé đứng trên ghế đẩu, vải vừa vặn dài đến cằm y.
Y đến thế gian được mười bảy năm, làm hoàng tử mười sáu năm lẻ năm tháng, đọc điển tịch hoàng gia, học tứ thư ngũ kinh, ông ngoại dạy y dân quý quân nhẹ, chỉ người có đức mới có thể lấy được lòng dân. Y nhớ tới con chim nhỏ trên cây trâm vàng cài bên tóc mẫu thân, đó là cây trâm cài tóc mà mẫu thân thích nhất, y giữ nó bên cạnh rất nhiều năm, cuối cùng bị thiêu cháy bên trong ngọn lửa. Y còn nhớ tới Lý Nguy, liều chết cứu y ra ngoài, giành ăn cùng chó hoang vì để y được sống.
Có lẽ mệnh trời chính là như vậy rồi!
Bát hoàng tử Lý Tĩnh Huấn vốn dĩ nên chết đi trong trận hỏa hoạn vào ngày cung biến kia, chỉ có điều sống lâu hơn một chút mà thôi.
Đầu ngón tay nho nhỏ máu me đầm đìa.
Góc tường có một dãy chữ nhỏ bắt mắt: Không sợ thịt nát xương tan phải giữ trong sạch ở nhân gian.
Tiếng sấm bên ngoài rền vang dữ tợn, gió xoáy, lá rách.
Ghế đẩu rơi trên mặt đất, chỉ có thân thể đơn bạc lắc lư, ánh nến chớp tắt.
Cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ, tiếng sấm, tiếng gió, tiếng mưa đều không nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!