Chương 5: (Vô Đề)

Nước sông Lan Thương kéo dài không ngớt, dù là mùa xuân khí trời se lạnh, cành liễu ở bờ sông vẫn tách ra mầm non xanh nhạt.

"Đây là vũ giác thức, dây đàn dài và hẹp, phần lớn được hỗ trợ bởi những hòa âm trầm thấp và uyển chuyển. Nếu như kỹ thuật điêu luyện, khi chơi có thể khiến người nghe lúc thì vui vẻ phấn khởi, khi thì lại cảm thấy uyển chuyển thanh lệ…"

Một gian phòng to lớn, bóng trúc loang lổ, trăng hạ dưới cửa, năm sáu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi trên tay cầm đàn học tập rất bài bản và chuẩn mực. Dáng vẻ bẩn thỉu lúc mới tới đã không còn thấy nữa, toàn bộ đều mặc y phục lụa mỏng, tóc được búi sau đầu.

Chiết Chi mặc một bộ áo gấm thải điệp xuyên hoa, búi tóc lỏng lẻo rũ xuống, nắm tay từng thiếu niên một để dạy học. 

"Đúng, A Bố làm rất tốt, ngón út phải cong lên một chút như vậy mới lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu, ân khách thấy mới thích."

Thiếu niên tên là A Bố được khen ngợi, hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng mà hỏi: "Chiết Chi ca ca, ta như vậy có phải sẽ được rất nhiều ân khách thích không? Có phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền không?"

Chiết Chi cười một tiếng đáp: "Đệ còn trẻ cứ chuyên tâm học hành, chờ qua thời gian này treo thẻ chính thức tiếp khách, tự nhiên sẽ có rất nhiều ân khách chọn đệ."

Vừa dứt lời, các thiếu niên xung quanh cũng đều nhộn nhạo cả lên: "Lần trước ta lén đến nội sảnh, có vị ân khách râu mép dài hình như uống say, vui vẻ cầm một nắm tiền lớn, khi ấy có rất nhiều người chụm lại nhặt lên. Ta cũng muốn đi, tiếc là không chen vào được."

"Thế đã xem là gì chứ! Ta nghe Tiểu Nguyệt Nhi ca ca nói, chỉ cần hầu hạ thật tốt, bình thường ân khách đều sẽ thưởng thêm tiền, sai vặt như bọn họ có lúc nhận được mấy chục văn tiền lận đó."

"Sai vặt đã được nhiều tiền như vậy rồi, chúng ta đi tiếp khách không phải sẽ càng được nhiều hơn sao?"

Chiết Chi nhìn bọn họ, bờ môi hơi nhúc nhích, nhưng vẫn không phát ra âm thanh, vẻ mặt phức tạp.

Thiếu niên ngồi ở đầu bàn nghịch dây đàn, khuôn mặt xinh đẹp, trên ngón tay là lớp sơn đỏ thắm trông có vẻ chói mắt: "Một chút tiền ấy thì tính là gì? Các ngươi vậy mà đã mừng rỡ rồi."

Ánh mắt mọi người xoẹt một cái nhìn về phía y: "Xuân Hỉ, ngươi có ý gì?" Có người nghi hoặc, có người bất mãn.

Xuân Hỉ khinh thường liếc nhìn bọn họ một chút nói: "Ân khách lui tới trong Nam Phong quán đều là quan to, đã từng có người trong một đêm tiêu đến ngàn vàng, một chút mà các ngươi nói thì tính là cái gì chứ."

Các thiếu niên kinh ngạc không thôi lại gần: "Ngàn…ngàn vàng sao! Trời ạ, ta mấy đời cũng không kiếm được nhiều như vậy, người có thể kiếm được nhiều tiền như vậy có phải là vị Phong Nguyệt thiếu gia kia không?"

"Phải, phải, ta cũng nghe nói, Phong Nguyệt thiếu gia lớn lên xinh đẹp, vẫn luôn là đầu bài trong quán, có biết bao nhiêu người bỏ ra rất nhiều tiền cũng không gặp được y!"

Dây đàn của Xuân Hỉ phát ra một tiếng bén nhọn, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, chỉ nghe thấy y nói: "Chờ treo thẻ bài, nói không chừng người nổi danh khắp thiên hạ, chính là ta!"

Các thiếu niên đều không nói chuyện nữa, chân mày Chiết Chi hơi nhíu lại, nói: "Thứ các ngươi học ngoại trừ châm trà, đánh đàn, hát khúc ngoài ra còn phải học cách ăn mặc lấy lòng ân khách. Nên đi như nào, dừng như nào, đứng như nào để quyến rũ động lòng người. Lên giường phải làm sao mới có thể khiến ân khách lưu luyến không quên. Ngày thường các ngươi ngoại trừ được ta dạy dỗ có thể học hỏi từ những người khác làm sao để ở chung với ân khách, như vậy mới có thể dùng thân thể để kiếm tiền, nhưng mà đều là tiền bối, thái độ của các ngươi nên cung kính một chút."

"Vâng." Các thiếu niên trăm miệng một lời đáp lại, Xuân Hỉ cúi đều khẽ xì một tiếng.

Chiết Chi đứng dậy nói: "Tốt, bài học hôm nay đến đây thôi. Các ngươi trở về đi!" Dứt lời, lập tức đi ra ngoài cửa trúc.

Bên trong kho củi ẩm ướt ảm đạm, góc tường có mấy cái bánh ngô bị chuột gặm qua, đây là ngày ấy Chiết Chi ở trước mặt cầu xin Vương ma ma mang tới.

Lý Tĩnh Huấn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Ba tên đàn ông đứng trước mặt y, thân hình cao lớn che lấp một tia sáng cuối cùng. Tên cầm đầu là một người đầu trọc mặt mày dữ tợn, trong kẽ móng tay toàn là bùn đen.

"Tứ ca, tên nhóc này yếu đuối nhưng cực kì cứng đầu. Huynh dạy nó một bài học đi!"

"Cái gì? Ngươi muốn xen vào?" Tú bà nhướn một bên lông mày.

Chiết Chi đáp: "Đúng vậy, đứa nhỏ kia cứ giam như vậy cũng không phải cách hay. Nếu thật sự chết đi còn phải kiếm thêm người khác thay vào, dáng dấp xinh đẹp vậy không dễ tìm."

Ánh mắt tú bà nghi ngờ: "Ngươi có cách để nó nghe lời?"

Chiết Chi nói: "Bình thường khi dạy người mới ta muốn nó đến giúp đỡ làm chân chạy vặt, mưa dầm thấm đất, nói không chừng sẽ đổi tính. Mấy đứa nhỏ kia đến bây giờ không phải đều đã rất ngoan ngoãn rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!