Chương 4: (Vô Đề)

Lý Tĩnh Huấn bị ném trở về trong phòng chứa củi, nhưng khác biệt chính là, lần này chỉ có một mình y.

Mấy thiếu niên ban đầu đã bị chuyển đi nơi khác, ngay cả cái chén nứt đựng nước đục và mấy cái bánh ngô bẩn thỉu ở góc tường cũng biến mất.

Y giữ nguyên tư thế bị ném về, không nhúc nhích.

Bốn mươi roi, gã sai vặt đánh y nói như vậy.

Da hươu dính nước muối bện lại thành một sợi dây mềm dẻo, vung vẩy bay trên không trung, cọc gỗ cũ kĩ cao hơn một người, độ dày giống thùng gỗ, có vô số vết máu khô đỏ đến chói mắt.

Tay chân Lý Tĩnh Huấn đều bị trói, quỳ gối trước cọc gỗ, y cảm thấy mỗi lúc roi da lướt qua giống như một lưỡi đao sắc bén, men theo ngoài da khoét đi một miếng thịt.

Nam Phong quán có một bộ quy tắc riêng, chuyên dùng để trừng phạt tiểu quan không nghe lời, hình phạt quất roi là một trong số đó, dù là con ngựa ương bướng đến đâu cũng có thể bị thuần phục, vô số kẻ kiêu ngạo bị đánh thành từng mảnh vụn, từ đây thay đổi một khuôn mặt phong trần.

Mặt trăng dần dần leo lên ngọn cây, nuốt chửng một tia sáng cuối cùng, tiền sảnh của Nam Phong quán bắt đầu một ngày náo nhiệt, âm thanh ca múa yên ẩm xuyên qua sảnh sau, vụn vặt rơi bên tai, bờ môi Lý Tĩnh Huấn mấp máy, vết thương trên người đau nhức, cảm giác trống rỗng trong bụng lan xuống toàn thân, mấy cái lỗ thủng trên nóc nhà không ngăn được gió lạnh ban đêm, hai mắt y vô thần nhìn qua mấy cái lỗ kia.

Với y mà nói, so với trở thành kỹ nữ thấp hèn, y tình nguyện chết bên đường, trở thành một cái xác chết không người đoái hoài.

Tuổi nhỏ năm ấy mất mẹ, trưởng thành trăm ngàn cay đắng, vì mạng mà chạy khỏi cung, cuối cùng không ngăn được ông trời sắp xếp một con đường tốt cho y.

Nhưng vậy cũng không sao, chí ít sau khi y đi xuống, có thể nói cho ông ngoại, cho mẫu thân, còn có Lý Nguy, Huấn Huấn không làm mất mặt mọi người.

Ánh nến yếu ớt, trong kho củi chẳng biết khi nào có người tiến vào, ánh nến soi sáng nửa gương mặt có chút thanh tú.

Lý Tĩnh Huấn nghĩ thầm, mình chết rồi sao? Địa phủ phái người đến bắt mình rồi sao?

Lại thấy người kia lấy từ trong tay áo ra hai thứ màu trắng tròn trịa, một cái túi da dê đung đưa vang lên tiếng róc rách.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Giọng nói trong trẻo truyền vào trong tai, Lý Tĩnh Huấn nhìn người này, phát hiện y là người đi cùng với tú bà và người đàn ông kia, chắc là quan nhân.

Chiết Chi đỡ Lý Tĩnh Huấn dậy, để y dựa vào người mình: "Ta mang theo chút đồ ăn tới, ngươi mau ăn chút đi! Vốn dĩ ở bên đường chịu đói nhiều ngày, trên người còn có vết thương, làm sao mà chịu nổi chứ!"

Lý Tĩnh Huấn hơi hơi cong ngón tay, không hề động đậy.

Chiết Chi đặt hai vật màu trắng vào trong lòng bàn tay y, nói: "Nhanh ăn đi! Vương ma ma không biết ta tới, ngươi ăn no trước, muốn làm gì cũng phải có sức rồi mới nói." Đang nói, mở túi nước bằng da dê cho y uống chút nước.

Đồ vật trong lòng bàn tay còn tỏa ra hơi nóng, thoang thoảng mùi gạo, Lý Tĩnh Huấn cúi đầu cắn một miếng vào bụng, thoát cái thành ăn từng miếng lớn, không biết vì sao, nước mắt lại tí tách rơi xuống.

Là ấm ức, là phẫn nộ, là không cam lòng? Hay là đau khổ vì mất đi người thân? Nước mắt rơi xuống lúc này so với mười bảy năm trước càng phức tạp hơn, y  khắc kỉ giữ lễ, học tập không biết mệt mỏi, trời chưa sáng đã dậy đọc sách, hạ qua đông tới đều chưa từng lười biếng một ngày, y nhớ kỹ tất cả những gì ông ngoại dạy bảo, thế nhưng ông trời không thương xót y dù chỉ một chút, cho rằng bản thân có thể chạy thoát, không ngờ lại bước một chân vào địa ngục.

Chiết Chi thở dài, không biết nên nói gì.

Đêm khuya tối đen, chỉ có tiếng côn trùng kêu ong ong, ở bên trong căn phòng chứa củi nho nhỏ, tiếng khóc của thiếu niên nhỏ bé lại nức nở.

Ánh nến như hạt đậu, Chiết Chi dùng khăn lụa lau nước mắt trên mặt thiếu niên. Lý Tĩnh Huấn không nhúc nhích, mặc cho y lau.

Chiết Chi thở dài một hơi nói: "Ta nhìn ra ngươi cùng những người kia không giống nhau, muốn ngươi làm chuyện này, thật sự là làm khó ngươi, nhưng đâu còn cách nào khác? Dù sao con người cũng cần phải sống đúng không?"

Lý Tĩnh Huấn nhìn ánh nến trước mắt, ánh mắt tan rã.

Chiết Chi nghiêng đầu tựa vào trán y, mím môi nói: "Ngươi chắc là thiếu gia nhà giàu đi! Nghe nói là bán mình vào để mai táng cho cha, có phải là trong nhà gặp khó khăn không? Thật đáng thương, nhưng ngươi nghĩ thử xem, phụ thân ngươi liều mạng để cho ngươi sống sót, chính ngươi lại không trân trọng, chẳng phải phụ lòng y một cách vô ích sao?"

"Một mình rời khỏi nhà muốn học cách tự chăm sóc bản thân, ngươi cứ ngang bướng như vậy, một ngày nào đó mạng nhỏ cũng khó giữ…"

"Chết tử tế không bằng sống tiếp, sống sót, hết thảy mới có thể…"

Lý Tĩnh Huấn cụp mặt, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, lời nói vừa rồi đi vào trong lòng y, nhất là câu cuối cùng.

Sống sót, hết thảy mới có thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!