Chương 36: Ngoại truyện

Gió xuân thổi qua đầu cành liễu, thời gian thoáng cái đã qua.

Lý Tĩnh Huấn bị "giam giữ" ở Nam Phong quán đã hơn ba tháng, vết thương cũ trên người y lành dần, thỉnh thoảng sẽ có thêm một ít vết thương mới, những vết thương giống như rắn bò chồng chất lên nhau dần dần không còn nhìn rõ nữa, thiếu niên thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh.

Phía sau Nam Phong quán có tòa Tương Phi đình, dưới đình có nước, trên mặt nước có cây cầu, cách một bức rèm châu thường có tiếng ống trúc, dây cung truyền đến.

Nhóm ân khách mặc y quan mở yến hội ở đây chơi, tỏ vẻ yêu thích chuyện văn nhã, tựa như dáng vẻ cầm thú vào ban đêm không liên quan gì đến họ.

Lý Tĩnh Huấn bưng một bình trà xuân, người giúp việc sau bếp lúc này đều uể oải. Khi y vừa muốn đi thì bên tai truyền đến âm thanh trầm ngâm của cổ cầm, tiếp đến chính là giọng hát thê lương của con hát.

"Bao quanh hoàng tước…"

Y thu hồi bàn chân nâng lên, tựa ở bên cây, để mặc âm thanh từ tính mềm mại kia rót vào màng nhĩ.

"Hoàng tước hoàng tước, người ở xứ này, chẳng chịu nuôi ta…"

Xuyên thấy qua từng tầng rèm mỏng, Phong Nguyệt công tử cổ tay nhẹ chuyển, môi đỏ khẽ nhếch, đầu ngón tay nhảy múa trên dây đàn, áo trắng sáng như tuyết. Bây giờ không phải lúc tiếp khách, trên mặt hắn không tô son phấn, cũng không đeo trang sức dày nặng, một cây trâm hồng ngọc cuốn lên búi tóc, tóc đen giống như ngân hà rủ xuống.

Ban ngày không có nhiều người, trong số ân khách không thiếu những người đọc sách, ngay lập tức lớn tiếng khen Phong Nguyệt hát hay, gõ nhịp hát theo, gật gù đắc ý.

Có người không nhịn được ở trong đình trêu đùa nói: "Ngươi là tiểu hoàng tước, mau bay tới chỗ đại gia đây này…"

Phong Nguyệt sóng mắt lưu chuyển, vừa lúc lướt qua người kia, hắn hơi dừng lại một lát, rồi khẽ rời khóe mắt.

Bốn phía cười vang: "Dương tướng công, ngươi còn chẳng lọt vào mắt của Phong Nguyệt đâu…"

Chiết Chi ngồi trên đùi của một vị trong đó cũng phụ họa trêu chọc theo, vừa quay đầu, thoáng nhìn thấy Lý Tĩnh Huấn sau cành cây, liền thì thầm vài câu, đứng dậy đi đến bên cạnh y.

"Ngươi làm gì đó? Nghe lén sao? Đầu bài của Nam Phong quán hát ngươi cũng dám nghe…không sợ ma ma biết…"

Lý Tĩnh Huấn không để ý tới lời trêu chọc của y, bĩu môi nói: "Không hay chút nào…"

Chiết Chi vốn trêu ghẹo y, nghe vậy đáp: "Không hay ngươi còn nghe."

Lý Tĩnh Huấn ôm khay trong ngực, nhìn về phía Tương Phi đình, nhận xét rõ ràng từng câu từng chữ: "Tục, cũng không biết là lời ca từ năm nào, chỗ các ngươi không đổi lịch bao giờ sao?"

Chiết Chi vội vã nhìn xung quanh một cái, thấp giọng nói với y: "Phong Nguyệt công tử là người chúng ta có thể nghị luận sao? Để người khác biết thì ngươi cứ cẩn thận cái miệng của ngươi, xong việc rồi thì tranh thủ về sau bếp đi."

Đây vốn là việc nhỏ xen vào giữa, Lý Tĩnh Huấn cũng không có để ở trong lòng, qua hai ba hôm, vào một ngày nào đó, Lý Tĩnh Huấn vừa giặt xong một chậu quần áo lớn, lau người một cái, chuẩn bị bò lên trên giường. Còn chưa trèo lên, đã bị người nhấc khỏi giường xách ra hậu viện.

Đi thẳng lên lầu ba, tiến vào gian phòng cuối hành lang, Lý Tĩnh Huấn đập mạnh xuống đất, đầu óc nhất thời choáng váng, mới dần rõ ràng. Người ngồi ở trước mặt, nuốt mây nhả khói, ánh mắt lạnh lùng lườm y chính là Phong Nguyệt.

"Ngươi nói, lời ta hát không hay, thật sao?" Ngữ điệu Phong Nguyệt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra thần thái cao sang hơn người.

Lý Tĩnh Huấn xoa phần lưng bị ngã đau, bò dậy từ dưới đất, mấy gã sai vặt vây quanh y, dáng vẻ không tốt lành: "Phải."

"Tên tiểu tử nhà ngươi…"

Nắm đấm Tiểu Sơn vang lên răng rắc, gã nắm chặt cổ áo y, bị Phong Nguyệt quát lại.

"Ra ngoài…"

"Thiếu gia…"

Phong Nguyệt vung tay lên với bọn họ, không để ý đến sự kháng nghị của Tiểu Sơn, ánh mắt lần nữa rơi trên người Lý Tĩnh Huấn.

Y hơi cúi thấp đầu, dù cho tình hình bất lợi cho y, y vẫn như cũ thẳng lưng, ẩn giấu mấy phần kiêu ngạo.

Phong Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế, một lần nữa dò xét thiếu niên này, từ ngày *****ên y bị giam trong kho củi, hắn đã cố tình lưu để ý đến y, đồng thời tại lúc cần thiết ra tay giúp đỡ, để cuộc sống của y trải qua không quá khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!