Chương 35: (Vô Đề)

Tay Lý Đậu cầm đèn cung đình, đi qua hành lang thật dài, kỳ lân xanh đậm hung mãnh thêu trước ngực kéo thành một dải, mới nhìn, uy thế hiển hách nhưng cẩn thận nhìn kĩ, dáng vẻ kia chỉ như một thiếu niên mười bốn mười lăm, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn tú. Tuổi còn trẻ đã lên đến chức tổng quản Tư Lễ Giám, trong cung không tránh khỏi lời đồn thổi, người bên ngoài nói gì hắn cũng không thèm để ý, chỉ có vị chủ nhân kia có hơi nhăn mày, hắn đều run bần bật theo.

Người trong thiên hạ đều biết, có một thời gian, gió tanh mưa máu, mấy trăm quan văn bị chặt đầu, xét nhà tìm ra vàng bạc chứa đầy mười mấy cái xe lớn, Lý Đậu chưa hề thấy qua nhiều bảo bối như vậy. Trong nhà thượng thư Vương Hữu Trinh tìm thấy "Ngân hoa hỏa thụ", toàn thân cao ba thước, nghe người ta nói là chế từ huyết ngọc, bốn mươi chín rễ cây, mỗi một cây đều trang trí lá vàng, nhìn từ xa lộng lẫy đến chói mắt.

Bình tĩnh mà nhìn, chủ tử cũng không phải người hung ác, ngày *****ên đăng cơ liền hạ chỉ cho những người còn làm việc ở Hoán Y Cục thăng lên làm tổng lĩnh nội thị, biết được hắn từng đọc sách, sau ba tháng điều hắn đến ngự thư phòng theo hầu, sau lại thăng lên thành Tư Lễ Giám, nắm quyền một chốn.

Chủ tử thưởng phạt phân minh, không yêu xa hoa, không thích phô trương, sau khi bãi triều phần lớn thời gian đều ở thư phòng, có một lần, bệ hạ đang đọc sách, Lý Đậu theo hầu ở bên cạnh, thấy giấy tuyên cất giữ nhiều ngày, có hơi ẩm ướt, liền tự ý lấy ra ngoài phơi ở cửa sổ. Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, sau khi làm xong, Lý Đậu xoay người, phát hiện hoàng đế đang nhìn chính mình.

Hắn lúc đó bị dọa đến quỳ xuống đất không đứng lên nổi, liên tục dập đầu, nghĩ đến có phải chọc giận vị đế vương này ở đâu hay không, nửa ngày, hắn nghe được một câu: "Sư phó ngươi lúc trước cũng như vậy, không thích lãng phí, ngay cả quần áo trẫm mặc hỏng khi còn nhỏ, thực sự không mặc được nữa, ông ấy mới mới chịu bỏ đi, trong cung có rất nhiều người chướng mắt điệu bộ của ông ấy. Bọn họ mỉa mai ông ấy có chỗ nào giống dáng vẻ của đại thái giám tổng quản, nhưng bọn họ không biết, do ông ấy như vậy mà sau khi chạy trốn ra khỏi cung, ông ấy mới có thể che chở trẫm sống tiếp…Ông ấy lớn tuổi rồi, người ta con đàn cháu đống, ông ấy lại không có gì, ngoại trừ trông coi trẫm, thì chỉ thu ngươi làm đồ đệ. Nghe nói khi cung biến, ông ấy tự tay nhéo lỗ tai ngươi đuổi ngươi đi, đoạn tuyệt quan hệ từ đây."

Lý Đậu sững người tại chỗ, hoàng đế đi lướt qua người hắn: "Tiền lương hàng tháng của ngươi trẫm cho ngươi thêm mười lượng, khi ngươi rời đi, đốt thêm chút hương cùng tiền giấy."

Một tháng sau khi chủ tử đăng cơ, triều chính mới dần bình ổn, đám đại thần thượng thư giám tuyển hậu phi, mở rộng cung đình, để hoàng gia kéo dài hậu tự, vị hoàng đế kia lại giữ lại tất cả sổ gấp không mở ra xem. Đám đại thần cố chấp cầu xin, y liền nói, bây giờ chiến sự không yên, bách tính còn chịu khổ, trẫm không đành lòng hưởng lạc. Hậu cung cho đến nay vẫn trống rỗng, khiến người người thổn thức vị đế vương trẻ tuổi này.

Nhưng chỉ có Lý Đậu biết, trong hậu cung có một nơi hẻo lánh gọi là Lung Nguyệt Hiên, mỗi lúc đêm khuya vắng người, bệ hạ liền sẽ đi về nơi đó ngủ lại, đến khi tảng sáng thì trở về Vị Ương cung, y ở đó được cung nhân hầu hạ rửa mặt, thay y phục, vào triều.

Vị kia trong Lung Nguyệt Hiên, chưa từng có ai biết đến, chỉ do mấy cung nữ câm điếc hầu hạ, chưa từng có ngoại nhân dám đặt chân vào. Lý Đậu từng ở bên ngoài nhìn trộm, người kia cuốn lên mái tóc dài như nước chảy, còng tay, xích chân vang lên leng keng, có khi ở nửa đêm hát vang, thanh âm réo rắt thê lương, thỉnh thoảng kèm thêm một hai tiếng cười lớn, cực kỳ điên cuồng. Lý Đậu bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, về sau không dám đi đến nữa.

Giờ phút này, lại đi tới lần nữa.

Gió lạnh đìu hiu thổi từ bắc đến nam, màn trúc trên hành lang theo đó bị cuốn lên, nửa cái bóng người cũng không có.

Hơn một tháng trước đó, sông Cửu Khúc truyền đến tin dữ, Hồng Cân quân vẫn luôn vẫn luôn duy trì sự chia cắt lãnh thổ bằng sông bỗng xé bỏ hiệp ước, chia binh làm hai đường, chĩa kiếm vào kinh thành, thủ lĩnh Ô Man A Hách Thác cũng thừa cơ hội này gia nhập hòng làm chủ Trung Nguyên, loạn trong giặc ngoài, tạo thành hai thế giáp công. Nhìn thấy vết thương do triều đại trước lưu lại còn bù đắp xong mà chiến tranh lại sắp bùng nổ.

Lý Đậu nhớ kỹ hôm đó là hai mươi tám tháng chạp, hoàng đế cho triệu kiến hắn, vừa đi đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói: "Điều tất cả hộ quân ở kinh thành đi tiền tuyến, trợ giúp Phiêu Kỵ tướng quân, không được xảy ra sai sót."

"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể."

Hắn đứng ở trước cửa, cúi thấp đầu, con mắt nhìn thẳng xuống mu bàn chân, lại thấy năm sáu người mặc y phục hạc trắng đi tới, có mấy người nước mắt tuôn đầy mặt, bị người ta dìu ra ngoài, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế…vạn tuế, vạn vạn tuế."

Đợi bọn họ đi hết, Quang Minh điện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chờ thật lâu, lâu đến mức Lý Đậu tưởng hoàng đế sẽ không gọi đến mình, bất ngờ một tiếng gọi vang lên, hắn cả kinh lưng eo đều cứng ngắc, một đường chạy nhanh vào trong.

Dán tai quỳ xuống đất, nền đất lát đá xanh chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của hắn, giọng nói hoàng đế có chút mệt mỏi: "Ngươi cầm cung môn lệnh, đi phía tây cung điện, đến Lung Nguyệt Hiên tìm một người, bên ngoài cửa Tây Hoa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cùng lộ phí, ngươi mang theo hắn xuôi theo đường này ra ngoài, trốn về phía nam, vĩnh viễn đừng quay lại Biện Kinh nữa."

Nước mắt Lý Đậu lập tức chảy ra, hắn sinh ra không có cha mẹ, sư phó giống như cha ruột nuôi dưỡng hắn lớn lên, bây giờ chủ tử đã trở thành thân nhân duy nhất.

Góc áo hoàng đế lướt qua thân hắn, bi thương nhỏ bé đến nỗi không thể nhận thấy: "Chăm sóc hắn thật tốt."

Lý Đậu đứng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, đi về hướng Lung Nguyệt Hiên.

Nội điện mờ tối, đèn cung đình giống như đom đóm trong đêm tối, trong ngực Lý Đậu ôm thánh chỉ sáng vàng, hắn co người lại đi vào trong. Đèn đuốc yếu ớt, hắn mở to hai mắt, tiếng leng keng do xích sắt va chạm vào nhau lờ mờ truyền đến, chăn gối bị xé thành từng miếng vải vụn, tán loạn trên mặt đất.

"Một tháng rồi cũng không đến thăm ta, tiểu tử nhà ngươi, chẳng lẽ thay lòng rồi?"

Đèn trong tay Lý Đậu lập tức rơi trên đất, giọng nói người kia trong bóng tối thực sự không được coi là tốt, ở bên trong tưởng tượng của hắn, người này là người có tướng mạo như hung thần đòi mạng, thủ đoạn tàn nhẫn, là con quái vật có thể bất cứ lúc nào nhảy dựng lên đòi ăn thịt người, cũng chỉ có chủ tử được chân long hộ thể mới có thể chế ngự được nó.

Cưỡng ép đè xuống xúc động muốn chạy trốn, giọng Lý Đậu run rẩy nói: "Nô…nô tài, nhận lệnh vạn tuế gia, đưa ngày rời cung."

"Ngươi nói cái gì?"

Lý Đậu cảm giác thân hình người kia thoáng cái trở nên cao lớn, hắn run rẩy móc ra chìa khóa từ bên hông, chưa kịp đưa tới đã bị một cỗ sức lực cực lớn nắm lấy cổ áo, hơi thở nóng rực phun lên cần cổ: "Xảy ra chuyện gì? Lý Tĩnh Huấn đâu?"

Vậy mà gọi thẳng tên húy của bệ hạ, Lý Đậu đối với người trước mặt càng thêm mấy phần sợ hãi cùng chán ghét: "Bệ hạ…là vua của một nước, trấn thủ trung cung, yêu ma quỷ quái không dám động tới…"

Sức lực trên tay đột ngột buông lỏng, Lý Đậu cả người ngã xuống đất, bên tai là tiếng người kia cười lạnh: "Hừ! Sớm bảo hắn không cần làm hoàng đế làm gì, vậy mà cứ cố chấp không nghe, người khác đâu?"

Lý Đậu xoa xoa cái mông té đau, trong lòng mắng đại nghịch bất đạo mấy trăm lần, hắn lục lọi tìm kiếm cây đèn cung đình rơi xuống trong bóng đêm, một lần nữa thắp sáng: "Bệ hạ có chỉ, người…mau đi cùng nô tài đi thôi!" 

Vừa dứt lời, Lý Đậu ngây người, hắn không đọc nhiều sách, thấy người trước mắt trong lòng đột nhiên nhớ tới hai câu thơ: Da thịt trắng muốt vốn dĩ trời sinh đã mảnh mai, huống hồ chi sau khi chia lìa; cùng với bức tranh treo quanh năm trong ngự thư phòng giống nhau như đúc, tay áo bồng bềnh, phong lưu tiêu sái. Hắn ngơ ngác mà nghĩ, hẳn là tiên nhân trong tranh bước ra, cùng bệ hạ vui đùa hằng đêm?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!