Phong Nguyệt trở về từ bên ngoài, khóa cửa lại, ngăn cản gió lạnh thấu xương thổi vào trong, than lửa trong chậu vẫn còn hơi ấm, hắn từ trên bếp mang một thanh củi đốt đỏ bừng ném vào trong, dùng trâm gẩy qua rồi dùng tấm ngăn đậy lại.
"Hôm nay là giao thừa, bên ngoài vẫn không có ai, ta đổi được chút bánh mỳ và khoai lang, đợi lúc nữa hấp lên làm thành cháo có được không?"
"Ta lấy chút thuốc thoa ngoài da, đắp lên cho em sẽ không còn đau nữa."
"Tiểu Huấn, em phải ngoan ngoãn một chút…"
Lý Tĩnh Huấn dùng lực vịn lên thành giường, Phong Nguyệt vội đỡ lấy y: "Muốn làm gì thì gọi ta, không cần tự mình làm."
Lý Tĩnh Huấn nhỏ giọng nói: "Ta…ta muốn đi vệ sinh."
Phong Nguyệt lôi chậu gỗ từ dưới giường ra, mùi nước tiểu nhàn nhạt tỏa ra, hắn chuyển tay cởi dây lưng của Lý Tĩnh Huấn, tiểu Huấn một tay bắt lấy tay của hắn: "Ta tự đi", hai chân của y vẫn bị thanh nẹp cố định, hơi kéo quần xuống, cúi người ghé sát lại gần chậu gỗ.
Phong Nguyệt trực tiếp ôm y ngồi lên đùi mình, tư thế giống như ôm một đứa trẻ đi tiểu, Lý Tĩnh Huấn không đi được, dây thần kinh xấu hổ của y không cho phép y tùy tiện như thế, Phong Nguyệt lại không buông tay ra, trên môi mấp máy phát ra hai tiếng "Xuy, xuy" sau đó mát xa bụng của y. Cứ như vậy chiến đấu thật lâu, Lý Tĩnh Huấn rốt cuộc nhận thua, lần thứ nhất hoàn thành.
Phong Nguyệt rất hài lòng, hắn thích làm mấy chuyện này cho tiểu Huấn, nhìn y càng thêm ỷ lại với hắn, hắn hưởng thụ thời điểm vừa dịu dàng vừa thân thiết thế này.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phong Nguyệt ôm tiểu Huấn vào giường, nhét xong góc chăn, quay đầu đi mở cửa, Lý Tĩnh Huấn mơ hồ nghe được tiếng người.
"Sắp qua năm mới rồi, tiền thiếu nên trả nốt…"
"Một nhà của ta còn đang đợi dùng tiền đây…"
Một lát sau, Phong Nguyệt cài lại cửa, nói một câu: "Ăn cơm thôi!"
Trên chiếc bàn nhỏ bằng phẳng là bánh cao lương cùng với màn thầu nóng hổi, hai bát cháo loãng trộn một chút khoai lang, một bát đặc sệt một bát loãng, Lý Tĩnh Huấn ngồi xuống, đầy chén cháo đặc sệt của mình đi. Phong Nguyệt yên lặng đầy nó về, bưng chén cháo còn lại uống một ngụm.
Lý Tĩnh Huấn nhìn liếc qua cháo gạo, bất động một lúc lâu.
Phong Nguyệt nói: "Tiểu Huấn không ăn cơm, ta chỉ đành tự mình đút em ăn thôi."
Lý Tĩnh Huấn nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn khắc sâu hắn vào trong lòng, y bưng bát lên, nói một câu: "Ngươi có hối hận không?"
Phong Nguyệt: "Chỉ cần em ở bên cạnh ta, ta vĩnh viễn không hối hận."
Lý Tĩnh Huấn uống một ngụm cháo, nói: "Một lát nữa mang ta ra ngoài một chút được không? Trước khi rời đi, ta muốn nhìn kĩ nơi này."
Phong Nguyệt vui mừng: "Được."
Trời đất bao la, tuyết trắng mênh mông, tuyết trắng phủ kín mái hiên cùng mặt đường, Lý Tĩnh Huấn được ôm chắc trên tay đi qua đầu hẻm. Lão ăn mày hai tay nâng cao bát lúc trước vẫn còn ở đó, con mắt nửa khép, bờ môi khẽ nhếch, gương mặt trũng xuống, ngón tay khô gầy, tuyết lớn che đi mùi hôi thối, cũng che lấp sự nhơ nhuốc của lầu son rượu thịt.
Phong Nguyệt xoa mái tóc của y, ra hiệu y đừng nhìn nữa, Lý Tĩnh Huấn giãy dụa muốn xuống, hai bắp đùi đứng nửa thẳng, nửa thân trên vô lực dựa vào người Phong Nguyệt, y yên lặng nhìn lão ăn mày, áo bông rách rưới sớm đã bị người khác trộm mất, lão gầy đến trơ xương, hai bên xương bả vai nhô cao, hai bắp đùi ngồi xếp bằng, cẩn thận nhìn sẽ thấy trong đó có một bên không có bàn chân mà tr. ần tr. ụi chống xuống đất, nhìn giống như một cái chùy.
Mũi y chua lên, hai giọt nước mắt lăn xuống.
Trại Đan Thực, ở một nơi vắng vẻ ở phía tây bắc kinh thành, nói là trại, thật ra chính là một khu tụ tập, chỉ có mười mấy hộ dân, có hộ dân do chạy nạn tới, có hộ dân vì gia đạo sa sút biến thành tiện tịch, bọn họ là đám người ở tầng thấp nhất, thứ có thể bán chỉ có thân thể và tính mạng, ngay cả như vậy, vẫn không có ý nghĩa gì. Nơi này cách trung tâm rất xa, ngay cả sai dịch cũng không tới nơi như vậy.
Lý Tĩnh Huấn yên lặng cầm một nắm tuyết, đặt thêm trước mặt ông lão, Phong Nguyệt ôm y lên: "Trên mặt đất lạnh, em không thể đứng lâu quá được."
Thân hình trong băng tuyết dần đi xa, Phong Nguyệt lau đi nước mắt trên mặt tiểu Huấn, ôm chặt y trong ngực.
Mặt trời ló xuống từng mảnh vàng kim, lần *****ên giữa ngày đông lộ ra ánh nắng, chiếu rọi trên mặt đất. Lý Tĩnh Huấn ngẩng đầu, cảm nhận được có một chút ấm áp nhỏ bé, dường như kéo y trở lại nhân gian.
"Đã lâu chưa được nghe lại đàn của ngươi."
Phong Nguyệt sững sờ, cây đàn kia vào ngày *****ên đến đây liền coi như mất rồi, hắn dịu dàng nói: "Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ta mỗi ngày đều đàn cho em nghe."
"Lần đó ta nghe ngươi đàn, không giống những lần khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!