Phòng củi tối tăm cũ nát, củi khô ngổn ngang chiếm một nửa căn phòng chỉ chừa lại một góc heo hút, chật ních ước chừng bảy tám thiếu niên tuổi tác tương đương nhau. Bọn họ phần lớn người dính đầy bụi đất, thân hình gầy gò mảnh mai, quần áo ít ỏi không cách nào chống đỡ cái lạnh của ban đêm, rối rít co người lại, chen thành một đoàn.
Mãi cho đến khi cửa phòng mốc meo mở ra, ném một người vào, lại rầm một tiếng đóng cửa lại, mới phá vỡ không gian yên tĩnh.
Các thiếu niên hiếu kỳ nhìn ngó người trên mặt đất, sau khi bị ném vào lại không động đậy.
"Sẽ không chết rồi chứ?" Trong đó có một cậu bé hỏi, co người run rẩy đi qua, ngón tay kiểm tra hơi thở: "Còn thở."
"Nếu không cho hắn uống chút nước." Một cậu bé khác gãi mái tóc rối tung, nói: "Mẹ ta nói, khi người sắp chết cho uống ít nước có thể khỏe lại."
Ở trong góc có một cái bát đất cũ nát, bên trong có chút nước đục, trên mặt đất còn có mấy cái bánh ngô nhìn không ra màu sắc.
Môi bị nước tưới dần mềm lại, Lý Tĩnh Huấn theo bản năng tham lam hút vào, mơ mơ màng màng mở to mắt, trước mặt có rất nhiều gương mặt nhỏ non nớt giống như y.
"Đây…đây là đâu?" Thanh âm khàn khàn.
Trong đó có một cậu bé với mái tóc như tổ chim đáp: "Ngươi tỉnh rồi! Đây là phòng chứa củi trong hậu viện, có muốn ăn gì hay không? Chỗ này còn có mấy cái bánh ngô." Nói xong, liền lấy mấy cái ở trên người xoa xoa đưa cho y.
Lý Tĩnh Huấn vừa mới tỉnh, tay chân vẫn không có sức lực, y duỗi duỗi tay, vẫn không với tới cái bánh ngô kia, cậu bé nhìn thấy y như vậy, đành phải bóp nát bánh ngô, đút từng miếng vào trong miệng y.
Bánh ngô lạnh lẽo cứng ngắt, bọc lấy tro bụi cùng bùn, lại là thứ ngon nhất y từng nếm qua.
Các thiếu niên giống như cũng không kỳ lạ, đều lẳng lặng không mở miệng nói chuyện.
Hai cái bánh ngô vào bụng, Lý Tĩnh Huấn tạm nghỉ một lát, dù sao cũng khôi phục một chút khí lực, y còn nhớ mang máng có một nữ nhân mang y về đây, hứa với y sẽ an táng cho Lý Nguy, rất tốt, mục đích của y cuối cùng cũng đạt được. Mặc dù cái giá là bán đi chính mình, nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất, y không sợ chịu khổ, y nhớ rõ trước kia Lý Nguy hầu hạ y thế nào, cũng chỉ là những công việc thường ngày, ông trời đã để cho y sống sót, vậy y nhất định sẽ sống thật tốt.
Y chống người dậy, dựa lưng vào tường, xử lý đầu tóc rối bời cho ngay ngắn một chút mới bắt đầu xem xét nơi này, bốn phía là tường đất, đụng nhẹ một cái vôi liền rơi xuống như mưa, mái ngói có mấy khe hở, gió lạnh vù vù thổi vào trong, trong phòng chỉ có duy nhất một ánh nến vẫn chưa tắt.
Lý Tĩnh Huấn nhìn từng gương mặt xa lạ trước mắt, hỏi: "Các người cũng bị bán vào đây sao?"
Trong đó có một thiếu niên với gương mặt xinh đẹp nói: "Trong nhà không cố nổi nữa, muội muội chết đói rồi, cha mẹ bèn bán ta đi để đổi chút lương thực."
Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều gật đầu tới tấp.
Lý Tĩnh Huấn hơi kinh ngạc, y bán mình để mai táng cho cha, những người này lại bị cha mẹ bán đi, cuộc sống như thế nào mà có thể khiến cho cha mẹ bán đi con của chính mình chứ? Y nhớ tới mình khi còn bé, dù chưa từng nhận được tình thương của cha, nhưng mẫu thân khi còn sống chưa bao giờ ngừng quan tâm y, mà Lý Nguy giống như phụ thân chăm sóc y.
Một lúc lâu không đáp lại, Lý Tĩnh Huấn đành phải hỏi: "Ta gọi Lý Tĩnh Huấn, xin hỏi tôn tính đại danh của mấy vị?"
Mấy đứa trẻ người nhìn ta, ta nhìn người, đều hơi kinh ngạc, không biết nên trả lời như nào.
Thiếu niên mới sửng sốt hồi phục lại tinh thần mở miệng đáp: "Ta là Xuân Hỉ, đây là Căn Sinh, đây là A Bố,… mấy ngày đầu bọn ta đều bị giam ở đây, nghe những người chạy việc ngoài kia nói, trước tiên sẽ nhốt lại mấy ngày, sau đó…sẽ từ từ dạy quy củ."
Trước kia Lý Tĩnh Huấn đã nghe Lý Nguy nói qua, người mới tiến cung sẽ có mấy tháng là thời gian chỉ dạy về lễ nghi quy củ rồi phân công công việc sau đó dựa theo sắp xếp để đưa đến các cung khác nhau.
Y tiện thể nghe ngóng hỏi: "Lần *****ên ta làm việc, không biết nơi này…ừm…ông chủ sẽ sắp xếp công việc như nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, y liền cảm thấy tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn y.
Xuân Hỉ cẩn thận hỏi y: "Ngươi…không biết đây là nơi nào sao?" Thấy Lý Tĩnh Huấn một mặt ngây thơ, liền ấp a ấp úng nói: "Nơi này là… Nam Phong quán, là phường xếp số một trong kinh thành."
"Phường xếp số một? Là cái gì?"
Xuân Hỉ lúc đầu thấy người này cách ăn nói cùng cử chỉ mang theo khí chất, giống như công tử phú quý, không nghĩ tới ngay cả Phong Nguyệt nổi danh như vậy ở Nam Phong quán mà cũng chưa từng nghe qua, không khỏi sinh ra mấy phần xem thường.
Đám người cũng đều biết mình ngậm miệng, co người lại một chỗ.
Trong lòng Lý Tĩnh Huấn cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nữa, uống hai ngụm nước đục, tìm một chỗ có vẻ sạch sẽ dựa vào. Y thực sự quá mệt mỏi, vết thương trên da thịt còn chưa đỡ, nhưng hiện tại có nơi che mưa che nắng đã là quá tốt rồi, không bao lâu liền rơi vào giấc ngủ.
Tia nắng sớm *****ên xuyên qua khe hở của tường chiếu lên người, ngọn nến tối đen đã lạnh ngắt, chỉ nghe thấy khóa cửa lạch cạch rơi xuống đất, cửa phòng bị đá bay ra ngoài, thiếu niên trong nháy mắt bị dọa tỉnh lại, nhao nhao đứng ngay ngắn dậy. Lý Tĩnh Huấn bị ánh sáng chiếu vào không mở mắt ra được, y vịn tường đứng lên, chỉ thấy ba người ngược sáng bước vào, hai nam một nữ, cầm đầu là một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, hơi có tuổi, phấn trên mặt có thể cạo ra mấy tầng, trên đầu cài một đóa mẫu đơn chiếm hơn phân nửa búi tóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!