Tiểu Nguyệt Nhi vẻ mặt sợ hãi mà sờ vào cửa, gã sai vặt canh cửa kéo chốt cửa lên: "Mau mau đóng cửa lại, trời ơi! Đừng mang đen đủi vào trong."
Trên đường cái, hai nhóm lính gác từ đối diện đi tới, dọc đường lớn tiếng hò hét, người đi đường vội vã né tránh như chuột.
"Gần đây sao nhiều lính tuần tra vậy?"
"Nghe bảo là vị kia ở trong cung ngủ không ngon giấc, mời đạo sĩ lập đàn làm phép, đại sư bấm ngón tay tính toán ra có thứ không sạch sẽ, bảo rằng phải bắt quỷ, thế nên tất cả tuần phòng doanh đều được phái đi."
"Ông trời ơi! Biết bao giờ mới…"
Hai người đang nói chuyện, bỗng có một hồi tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gã sai vặt canh cửa và Tiểu Nguyệt Nhi hai mắt nhìn nhau, không ai dám đi mở cửa. Mãi cho đến khi bên ngoài có người nhỏ giọng đánh tiếng, Tiểu Nguyệt Nhi mới đánh bạo đi ra, áp tai trên của nghe một lúc rồi mới kéo chốt hông trên cửa, người nọ thắt lưng như mèo chui vào trong.
Gã sai vặt canh cửa nhìn đến ngẩn người, không dám thở mạnh, Tiểu Nguyệt Nhi đi theo, oán giận nói: "Gần đây không yên ổn đâu! Ông nội của ta ơi, ngươi bớt ra ngoài chút đi."
Người nọ tháo nón xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, hàng lông mi kéo dài như quạt hương bồ: "Phong Nguyệt đâu?"
Tiểu Nguyệt Nhi thuận tay tiếp lấy chiếc nón đặt trên tấm biển, bĩu môi chỉ về trên lầu: "Đang đợi ngươi đó!"
Lý Tĩnh Huấn đáp một tiếng, vội vàng chạy lên lầu. Quan hệ hiện giờ của y với đầu bài đã không còn là bí mật nữa, Phong Nguyệt trả một số bạc lớn đổi lấy tự do của bản thân, ông chủ cũng ngầm cho phép, chỉ có Vương ma ma thỉnh thoảng châm chọc mấy câu. Người xung quanh bàn tán đủ kiểu, lúc thì chê bai hắn tự hạ thấp bản thân, quan lớn không theo lại theo một tên nhãi nghèo rớt mồng tơi, lúc thì lại nói tiểu tử này là đồng tử được thần tiên nương nương phái xuống dẫn đường, niệm tình hắn thành tâm bái phật, dâng tiền hương hỏa nên được đưa lên trời.
Phong Nguyệt ở một mình trong phòng, rượt thịt lạnh rồi lại nóng. Lý Tĩnh Huấn vừa đi đến cửa phòng, lập tức nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động: Quan Tự Tại Bồ Tát, khi hành thâm Bát Nhã La Mật Đa, soi thấy năm điều uẩn đều là không, vượt qua mọi khổ ách, sắc bất dị không, không bất dị sắc… [1].
[1] Đoạn văn này là phần mở đầu của Bát Nhã Tâm Kinh
Lý Tĩnh Huấn đẩy cửa vào, Phong Nguyệt đứng dưới cửa sổ phía tây, chẳng biết từ lúc nào nơi đó đã thờ phụng một pho tượng Phật, thân mặc áo trắng, không chút phấn son trang sức, mái tóc dùng trâm vấn lên, chắp tay trước ngực. Thấy Lý Tĩnh Huấn tới, hắn vội vàng lạy một câu: Đệ tự phụng Phật, Phong Nguyệt. Dứt lời tụng kinh, hắn liền nắm lấy hai tay của tiểu Huấn, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, không thừa không thiếu phần nào, hắn mới thở dài một cái, kéo y ngồi xuống.
Lý Tĩnh Huấn cười nói: "Ngươi lúc nào cũng sốt sắng mời bao nhiêu thần phật phù hộ ta như vậy thì sao ta lại không lành lặn trở về được chứ?"
Phong Nguyệt dừng khăn vải dấp nước lau tay cho y, nói: "Ngươi cẩn thận chút cho ta nhờ, đừng để người khác phải lo lắng thay ngươi nữa" lau tay xong, hắn lại đưa đũa cho y, lần lượt mở từng nắp đĩa. Lý Tĩnh Huấn kêu than một tiếng, duỗi ngón tay lẩm bẩm: "Sao lại là cá nữa? Hôm qua là cá đối hấp, hôm trước là mì om cá chép, ba hôm trước là cá chép om riềng…"
Mặt Phong Nguyệt lạnh tanh: "Thịt cá bổ não bổ thân, ngươi hiểu cái gì? Bao nhiêu người muốn ăn cá không được, đây là ta đặt từ bến tàu, mỗi sáng sớm đều có người mang con tươi ngon nhất đến, ngươi ngoan ngoãn chút cho ta, đừng kén cá chọn canh."
Lý Tĩnh Huấn đành phải yên tĩnh cúi đầu ăn cơm, dùng khóe mắt dò xét hắn, Phong Nguyệt nhịn cười, gắp một ít đu đủ thái sợi vào bát y.
"Tiểu Huấn, sau này ngươi vẫn đừng nên đi nữa, ta nghe người phía dưới nói, tuần phòng doanh lại tăng thêm người rồi."
Bên trong miệng Lý Tĩnh Huấn ngậm thịt cá: "Chính vì vậy ta mới muốn ra ngoài, bên ngoài phủ tướng quân có rất nhiều người bán hàng, Lý Tĩnh Đình có lẽ đã xảy ra chuyện, ta phải tranh thủ dựa vào Lý Húc Diễm mới được."
Phong Nguyệt đập đũa: "Không được, vậy thì càng không thể đi ra ngoài, muốn đi thì ta đi cùng ngươi."
Lý Tĩnh Huấn bướng bỉnh cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng: "Một mỹ nhân như ngươi mà cùng ta lên phố, trên đường ai nấy đều nhìn ngươi thì chẳng phải càng gây chú ý hơn sao? Chờ mấy ngày ta tra được lộ trình và thay ca của bọn họ, chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội thôi."
Phong Nguyệt nhìn y, biết bản thân không thể lay chuyển nổi y. Chỉ cần bé sâu lông ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh chớp chớp, hắn liền hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng, làm sao còn hung dữ nổi nữa. Đột nhiên dưới lầu truyền đến một trận ồn ào, khí thế không nhỏ, hắn lớn tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Có gã sai vặt ở sát bên cửa đáp lời: "Thiếu gia, Hoàng lão gia đến. Nhóm quan nhân đều đi xuống rồi", Phong Nguyệt lộ ra vẻ mặt chán ghét, thầm nghĩ: Nam Phong quán không bằng khi xưa, gã ngược lại vội vàng đến hôi của. Hắn liếc mắt nhìn về phía Lý Tĩnh Huấn một cái, ý là ăn đồ của ngươi đi, kệ họ.
Lý Tĩnh Huấn dưới ánh mắt cứng rắn của Phong Nguyệt miễn cưỡng nhét vào bụng hai bát cơm, một miếng cá cùng nửa đĩa măng non, còn đút vào một miếng bánh gạo nếp uống cùng với trà Lục An, bụng căng đến mức phình lên, phẩy phẩy tay, thực sự không ăn nổi nữa, Phong Nguyệt mới coi như thôi. Hắn quay đầu, từ trong tủ gỗ ôm một bộ chăn gối ra, Lý Tĩnh Huấn liếc mắt một cái, hai chiếc gối uyên ương đặt song song với nhau, chăn màu xanh lam được trải gọn gàng, y đứng dậy nói: "Trời không còn sớm, ta, về ngủ trước", Phong Nguyệt dùng một tay giữ chặt lấy tay y: "Đi đâu mà đi? Hôm nay ngươi ngủ ở đây cho ta."
Mắt Lý Tĩnh Huấn giật giật, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng: "Cái đó…Chiết Chi còn chờ ta kể chuyện cho y, ban đêm không có ai trò chuyện thì y không ngủ được."
Phong Nguyệt: "Hắn không ngủ được thì ngươi đau lòng? Từ hôm nay trở đi ngươi ngủ ở chỗ này, sát bên cạnh lão tử, người là của ta, tâm cũng là của ta."
Đây đúng là ngụy biện, Lý Tĩnh Huấn không tranh luận với hắn, bàn tay đang nắm khẽ uốn vặn giống như làm nũng nói: "Ta không quen, bên trong quán nhiều người như vậy, họ đều đang nhìn."
Phong Nguyệt nhíu mày: "Ta sợ người khác nhìn sao?"
Giọng Lý Tĩnh Huấn mềm mại, ấp a ấp úng: "Nhưng ta sợ!" Hàng mi nhỏ như chiếc quạt con, phẩy trúng trái tim khiến Phong Nguyệt mềm nhũn, lực tay nói lỏng. Lý Tĩnh Huấn thừa cơ rút tay về, mở cửa, lè lưỡi quay người chạy đi.
"Chỉ chạy là nhanh" Mặt Phong Nguyệt hơi mang vẻ giận giữ, một lát sau lại đi xuống lầu, sai người mang một chiếc chăn lông ngỗng đến. Ngoài trời rất lạnh, giường lớn ở hậu viện không đủ ấm, đừng để bé sâu lông của hắn bị chết cóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!