"Cái đồ đàn bà thối tha nhà mày dám câu dẫn đàn ông, ông đây đánh chết mày…"
"Oan uổng quá! Quan nhân…"
Trên đường, một vị đại hán đang đuổi đánh một người phụ nữ, cao giọng hét lên nàng không tuân thủ nữ tắc, thông dâm với người khác, người phụ nữ trên mặt quấn một chiếc khăn, một đôi chân nhỏ đi không nhanh, ăn mấy cái tát, bò loạn trên đất: "Thiếp không dám…thiếp nào dám…"
Lại thêm mấy bàn tay giáng xuống, người phụ nữ không chịu nổi, lảo đảo chạy vào ngã trong tiểu lâu.
Tiểu nhị bước lên phía trước ngăn cản, sợ làm kinh động đến khách, ông chủ ở bên mắng: "Ra ngoài, ra ngoài, vợ chồng đánh nhau ở ngoài đi, đừng cản trở tửu lâu của chúng ta làm ăn."
Nhưng nào có cản được, người phụ nữ thấy người tới, lập tức khom người trốn ở sau lưng, người đàn ông cao lớn giáng một quyền xuống, tiểu nhị lập tức nổ đom đóm mắt, máu mũi chảy ròng ròng, hai con mắt ti hi gộp thành một, hôn mê bất tỉnh.
Quần chúng xung quanh xôn xao, họ tụ lại với tâm thế ăn hạt dưa rồi dồn thành một đám. Tửu lâu to lớn trong nháy mắt náo nhiệt giống như rạp hát ở đầu đường.
Người phụ nữ vóc người nhỏ bé, từ dưới mặt đất trốn đến dưới một cái bàn, người đàn ông cao lớn ở phía sau xuyên qua, tiếc rằng hình thể khổng lồ cho nên bàn ghế đều bị lật ngược, thịt rượu bay loạn xạ. Có người đi theo chửi rủa, bắt người đàn ông bồi thường tiền, người đàn ông vung tay ném bay mấy người kia ra xa, dọa cho người phụ nữ sợ hãi. Mắt thấy không ai cứu được nàng, chạy cũng không chạy được, xoay người để cho người ta đạp xuống đất, ngã thẳng trên một đôi chân.
Kia là một đôi giày có mặt da cực kỳ tốt, chỉ nhìn một cái, đã biết chủ nhân của đôi giày thân phận bất phàm.
Người phụ nữ đứng dậy, giả như nhào tới, khóc lóc nỉ non: "Ôi! Lang quân, sao giờ chàng mới tới, thiếp bị tên lỗ m. ãng này ức ***** sắp chết đến nơi rồi…" Một bên ồn ào, một bên chạy ra phía sau hắn.
Người xung quanh xì xào bàn tán, đánh giá người này, cuối cùng gian phu cũng đã lộ diện, người phụ nữ này câu được một vị tốt như thế, chẳng trách lại muốn bỏ tên lỗ m. ãng kia.
Trong mắt nam tử bị người phụ nữ ôm lấy toàn là sự kinh ngạc: "Mụ tiện tì này mau tránh ra…"
Người phụ nữ run rẩy, thân thể mềm mại không xương dán lên thân nam tử, quấn chặt lấy hắn. Nam tử làm thế nào cũng không đẩy được nàng ra, quyết tâm nháy mắt ra hiệu với một người mặc đồ đen ở bên cạnh, trong tay áo gã ẩn giấu hàn quan đã ra khỏi vỏ một nửa.
Người đàn ông cao lớn nhổ một cái, túm lấy một băng ghế dài, hét lớn một tiếng: "Mẹ nó, mày tìm một tên mặt trắng đúng không! Hôm nay ông đây giết hết đôi gian phu dâm phụ chúng mày…" Nói xong, gã cầm băng ghế muốn nhào tới.
Ánh kiếm lóe lên, người đàn ông cao to chỉ có thể tiến lên hai bước, duy trì tư thế giơ cao tay, hai mắt trợn lên, nổi gân xanh, cần cổ có một vết cắt nhỏ dần dần phun ra máu tươi.
Một tiếng bịch, giống như một tòa nhà to lớn đổ xuống.
Nửa cái đầu vẫn treo trên cổ, thất khiếu chảy máu.
Cảnh tượng bỗng chốc lặng im như tờ.
"Giết người rồi!" Không biết là ai phản ứng trước, biển người bắt đầu trở nên hoảng sợ mà thối lui về sau, nhất thời không phân biệt phương hướng, tiểu nhị trong quán vừa mới tỉnh lại, từ dưới đất ngồi dậy, đầu óc hẵng còn đang choáng váng thì ngay sau đó bị mười mấy bàn chân đạp qua, lại ngã xuống mà không kịp phát ra bất cứ tiếng nào.
Người phụ nữ gào khóc: "Phu quân của ta! Sao chàng lại đi rồi…"
Nam tử nọ thấy xung quanh hỗn loạn, nói với người hầu bên cạnh: "Chúng ta cũng đi", người phụ nữ thấy thế, ngay lập tức túm lấy chân nam tử nọ, "Không được đi, ngươi hại chết phu quân của ta, ngươi phải bồi thường ngân lượng…"
Nam tử nọ đạp mấy cái, đã không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, dù sao hôm nay cũng đã lớn chuyện, giết thêm một người rồi rời đi lại nói sau.
Chợt có tiếng hét vang dội như sét đánh xuống: "Bản quan ở đây, ai cũng không được phép đi!"
Chỉ thấy rất nhiều người mặc y phục quan sai, đứng nghiêm thành hai hàng, chặn đường đi lại, bội đao bóng loáng, khi thế ép đến người phải rụt cổ lại. Đám người lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ có người nọ gan to lén lút liếc mắt một cái.
Y phục đỏ chót, đầu đội mũ tam sơn, trên áo thêu hình chim trĩ, vị Kinh Triệu Doãn uy nghiêm đi ở giữa, trừng mắt quét qua một lượt, những người nhìn lén vội vàng nhắm mắt lại, hận không thể chôn đầu xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì?" Thi thể người đàn ông cao to vẫn còn đang chảy máu, người phụ nữ lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể không ngừng: "Đại nhân, oan uống quá! Phu quân của ta vẫn bình thường, vậy mà lại bị người ra tay độc ác…"
Nam tử nọ cùng người hầu bị quan binh bao vây, cúi đầu khom lưng, lúc này còn bị người phụ nữ chỉ một cái, mười mấy đôi mắt đổ dồn về phía này khiến hai người tức giận bừng bừng: "Đám tiện tì này…" Nhất thời muốn xông lên, người hầu bên cạnh vội chặn tay của gã lại, chỉ về phía đám quan binh như bức tường người, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu không ngoan ngoãn chịu trói, chỉ sở lập tức phơi thây ngoài đường.
Kinh Triệu Doãn vung tay lên, hai người bị trói lại mang đi, những người còn lại cũng không may mắn thoát khỏi, hễ là người từng có tiếp xúc đều mang về nha môn thẩm vấn, trong đám người có người hô to oan uổng, khóc lóc trên mặt đất.
Sư gia có bộ râu dê nhỏ tiến lại gần, vẻ mặt tinh ranh nói: "Sao đại nhân hôm nay lại tự mình ra ngoài, mấy cái dân đen đánh nhau thôi, chút chuyện nhỏ này, để người phía dưới làm là được rồi."
Kinh Triệu Doãn trầm giọng nói: "Chính vì không thái bình, ta đây không siết chặt thì đầu cũng khó giữ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!