"Tiểu Huấn, ta cho ngươi biết một việc."
"Ta có lời muốn nói với ngươi."
Hai người vừa gặp mặt, đồng thời mở miệng.
Lý Tĩnh Huấn ngồi trên bậc thềm, hai cánh tay ôm lấy mình, nâng khuôn mặt nhỏ lên, tóc cùng y phục đều ướt nhẹp, hai cánh môi lạnh lẽo cứng đờ trắng bệch.
Phong Nguyệt bước một bước dài xông tới ôm lấy y, hất mấy sợi tóc đang dính trên trán ra, đau lòng không thôi: "Xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ ngươi? Hay là đánh ngươi? Có bị thương ở đâu không?"
Lý Tĩnh Huấn không trả lời, mở túi gấm trong tay ra, khi từng lớp gấm vàng rơi xuống, bên trong là một miếng hoàng ngọc chạm khắc bốn móng rồng, dưới đáy viết bốn chữ lớn.
Thái tử kim bảo.
Phong Nguyệt nhìn y chằm chằm: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
Ánh nến yếu ớt không ngừng nhún nhảy. Một cơn mưa thu rơi tí tách tí tách, không khí lạnh năm nay dường như tới sớm hơn so với bình thường.
Phong Nguyệt ngồi dưới đất, tâm hoảng ý loạn: "Tiểu Huấn vậy mà lại là thái tử, bởi vì nhị ca làm phản mới lưu lạc bên ngoài, vậy không phải rất nguy hiểm sao? Nói không chừng cả đời sẽ bị người truy sát, ta phải giấu y đi, rời khỏi kinh thành mới không có ai tìm được y. Số tiền còn lại không nhiều, làm chút buôn bán nhỏ chắc là sẽ đủ thôi, tìm một nơi ở ẩn, nhất định không thể để ai phát hiện ra y…"
Lý Tĩnh Huấn cúi đầu: "Ta phải trở về."
Phong Nguyệt: "…"
Bờ môi Phong Nguyệt khẽ run: "Có phải liên quan đến người hôm nay không? Người kia họ Lý, người xung quanh đều gọi hắn là Quốc Tính gia."
Lý Tĩnh Huấn: "Lý Húc Diễm, xuất thân thường dân, nhiều lần lập chiến công, hai mươi lăm tuổi gia phong Phiêu Kỵ tướng quân, ba mươi tuổi chinh chiến Ô Man ở phương Bắc thu được mười hai thành ở Định Châu, ban thưởng quốc họ. Chiếu thư chính là do thái phó nhất phẩm đương triều, cũng chính là ông ngoại của ta, Tào Nhuận Chương soạn thảo và ban hành. Trên tay hắn nắm giữ ba vạn quân tinh nhuệ của Đại Yên, Bắc Bình quân."
"Sau khi tân hoàng kế vị, tình cảnh của hắn, hình như cũng không dễ dàng."
"Huống hồ, Lý Tĩnh Chiêu có thể đoạt vị tất cả đều nhờ vào thế lực của họ ngoại. Sau khi ông ngoại của ta mất, thế lực Trấn Viễn hầu trong triều ngày càng lớn mạnh, Lý Tĩnh Chiêu làm hoàng đế, chắc chắn suy nghĩ nhổ bỏ cái gai này. Hoàng đế và hoàng hậu không hòa thuận, triều chính tất nhiên rối ren, bằng không cũng sẽ không trơ mắt nhìn phản quân nổi dậy từ bốn phương, hắn hiện tại khả năng cũng khó bảo toàn được bản thân."
…
Phong Nguyệt đè vai của y xuống: "Đừng nói nữa, ta đi chuẩn bị chút nước nóng cho ngươi, nghỉ ngơi trước, đừng để bị lạnh."
Vừa ra cửa toàn thân hắn liền dựa lên ván cửa, thầm nghĩ: "Y thật sự muốn đoạt vị, trở về làm hoàng đế? Một khi thất bại, nhất định hài cốt không còn, không được ta phải dẫn y đi, nhưng…tiểu Huấn, y nhất định không bằng lòng. Y là thái tử, vốn cao cao tại thượng, làm sao có thể theo ta được? Ngược lại nếu thành công, ở trên chín tầng, cung đình thâm sâu, thân phận của ta với y khác nhau như ngày với đêm, sao có thể gặp lại?"
Hơi nước mờ mịt, sương mù bốc hơi lên có chút mờ ảo.
Nửa người Lý Tĩnh Huấn đều ngâm trong thùng nước tắm, một đầu tóc đen được chải đến bóng loáng mượt mà. Tầm mắt Phong Nguyệt quét từ đầu đến chân y, vành tai tiểu Huấn rất nhỏ rất mềm, cắn lên nhất định sẽ vừa tê vừa ngứa, chỉ chốc lát dau đã đầu hàng rồi. Làn da trên cổ mịn màng tinh tế, có một mùi thơm tự nhiên, khi ôm y vào lòng sẽ thấy rất mềm mại giống như ôm một đám mây vậy, dường như sơ sẩy một chút y sẽ theo gió mà tan biến.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên đầu vai, tinh tế li. ếm m. út, tràn đầy quyến luyến.
Hắn vươn tay xuống dưới nước, vu. ốt ve bụng y, chóp mũi chạy dọc cổ rồi đến xương quai xanh, thời gian trôi đi hai tay hắn khóa chặt lại, áp sát lưng y vào lồng ng. ực mình.
Lý Tĩnh Huấn hơi nghiêng mặt qua: "Mới nãy, người muốn nói gì với ta vậy?"
"Không có gì…"
Hoàng Hữu Vi bước ra từ phòng bao, hô quát mấy gã sai vặt thay một bàn thức ăn mới, lại tự mình bưng rượu đi vào, một lát sau, mới xoay người lui ra ngoài.
Phong Nguyệt ở đối diện chạm mặt gã.
Hoàng Hữu Vi đưa tay ôm eo hắn, bị Phong Nguyệt đánh gãy: "Quốc Tính gia vẫn chờ ta! Không rảnh tiếp đãi ngài", dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Hoàng Hữu Vi nhìn bóng lưng rời đi, ý cười trên môi dần dần biến mất: "Cái đồ ph. óng đã. ng, một ngày nào đó làm ngươi, đến lúc đó xem ngươi có cầu gia không."
Phong Nguyệt đi tới Ngọc Hoa Hiên, gã sai vặt sau lưng cúi thấp đầu, đi chậm hơn nửa bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!