Chương 23: (Vô Đề)

Vương ma ma cài một cây trâm nạm vàng, đứng ở bên ngoài cửa phòng Phong Nguyệt: "Thân thể tốt hơn chưa? Ông chủ lên tiếng bảo ngươi điều dưỡng cho tốt, mấy ngày nay rất nhiều khách quen hỏi thăm ngươi, ngươi phải mau chóng khỏe lại."

Nói nửa ngày, Phong Nguyệt ngay cả đầu cũng không quay lại. Tú bà có chút xấu hổ, chỉ thị gã sai vặt bên cạnh mang thuốc lên, hậm hực rời đi.

Cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, Phong Nguyệt xoay người lấy từ bàn trang điểm ra một chiếc chìa khóa, mở ra tủ đứng. Ở trong đặt một chiếc rương gỗ, lại mở nó ra, bên trong mấy bộ y phục xếp ngay ngắn chồng lên nhau, tất cả đều lộng lẫy rực rỡ, bên dưới đống quần áo giấu một cái hộp nhỏ, thêm một lớp khóa. Hai tay Phong Nguyệt nhấc nó ra, cầm lên nặng trĩu.

Trong hộp đều là những thỏi vàng dài, tổng cộng có hơn mười thỏi, còn có vô số phỉ thúy và đồng bạc.

Tất cả tích góp mười mấy năm qua đều ở đây.

Tiểu Sơn bưng trà do dự đứng ở ngoài cửa, chần chờ mãi mới gõ cửa.

"Vào đi."

Đẩy cửa vào phòng, Phong Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, đang chọn lựa bên trong chiếc hộp nhỏ, mang ngân phiếu và ngọc bội đặt một chỗ, y phục gấp lại đặt trên giường, lại lấy ra mấy món trang sức từ trong hộp.

Tiểu Sơn yên lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: "Thiếu gia, muốn đi?"

Phong Nguyệt ngừng lại động tác tay, rút ra mấy tấm ngân phiếu lớn, niêm phong lại trong một cái bao rồi nói: "Tiểu Sơn, đệ theo ta bốn năm, số tiền này đủ để đệ ra ngoài làm ăn buôn bán nhỏ hoặc cưới vợ thành gia. Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, cuối cùng sẽ có lúc phải nói lời tạm biệt."

Tiểu Sơn không chấp nhận, trong miệng giống như ngậm một cỗ mùi tanh: "Hắn quan trọng như vậy? Nhiều năm như thế, bất kể cầm nghệ, bề ngoài, không ai sánh bằng người, có bao nhiêu người ái mộ người. Hiện tại người vì hắn cái gì cũng không cần nữa?"

Phong Nguyệt nhìn gã đáp: "Đúng."

Bỗng dừng, vẻ mặt Tiểu Sơn giống như là bị rắn độc cắn một nhát, cất giọng gào thét: "Vậy ta thì sao? Ta theo người bốn năm, bất cứ lúc nào cũng đi theo người, hiện tại người cũng không cần ta nữa sao? Người thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

Phong Nguyệt đặt hầu bao ở trên bàn, quay người định đi: "Chữ tình là chữ khó đoán nhất trên thế gian, ta chỉ biết dùng hết sức lực cả đời này để yêu một người duy nhất, đó mới là nơi trái tim thuộc về."

Một lúc trôi qua mới nói tiếp: "Trên đời này, mỗi người đều có một con đường. Đệ còn trẻ, nên đi tìm con đường của mình, đừng bị ta làm chậm trễ."

Trong phòng trống không, khí tức của người nọ đã không còn, toàn thân Tiểu Sơn giống như đã rơi vào hầm băng, từ toàn thân ngấm dần vào trái tim, móng tay của gã cắm sâu vào lòng bàn tay, hai mắt từ thống khổ đến quyết tuyệt, cuối cùng trở thành một mảnh đỏ hồng.

Tiểu Nguyệt Nhi ở hành lang bắt gặp Phong Nguyệt vẻ mặt yên lặng đi thoáng qua, đi ngang qua cửa phòng rộng mở, chỉ thấy trên mặt đất vải vóc lẫn lộn cùng bạc vụn, chén trà sứ men xanh rơi vỡ nát, làm bẩn cả một chén Tuyết Đỉnh Hồng thượng phẩm.

Hắn thận trọng hỏi: "Tiểu Sơn ca…"

Người đối diện không đáp lại nửa lời, giống như đã đóng băng.

Phong Nguyệt đứng ở bên ngoài cửa phòng ông chủ, đang muốn gõ cửa, không ngờ vô tình thấy có người đi ra từ bên trong. Vương ma ma vừa nhấc mắt, đuôi lông mày nhiễm lên chút vui mừng: "Là Phong Nguyệt à! Đang tìm ngươi đó, mau vào nhanh."

Trở mặt nhanh như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì. Phong Nguyệt ôm theo lo lắng, nhưng vẫn chưa hỏi nhiều, chỉ nói rõ ý đồ đến đây, bày ra chiếc hộp đựng vàng thỏi, đẩy về phía trước.

Vương ma ma không tự chủ bị những thỏi vàng rực rỡ kia thu hút, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ông chủ từ phía sau vươn tay bộp một tiếng khép lại nắp hộp gỗ.

Phong Nguyệt nhướn lông mày: "Không đủ?" sau đó định cởi ngọc bội ở bên hông xuống.

Ông chủ cười khoát tay: "Phong Nguyệt, ngươi là do ta một tay mang vào Nam Phong quán, khả năng của ngươi thế nào ta đều rõ. Có người cả đời cũng không vươn lên được bằng một nửa của ngươi, bây giờ tuổi cũng lớn rồi, ta biết ngươi muốn sắp xếp tương lai cho mình, không phải ngươi nhìn trúng cái tiểu tử sa cơ kia sao? Được rồi, coi như ngươi gọi ta một tiếng cha lớn, cha thành toàn cho ngươi."

Phong Nguyệt vừa mừng vừa sợ, lời cảm tạ còn chưa thốt ra đã nghe ông chủ nói tiếp: "Chỉ là trước mắt ngươi còn phải giúp ta làm một chuyện, mới có thể để cho ngươi đi. Yên tâm, chỉ là tiếp một vị khách, ngươi am hiểu nhất không phải sao."

Dạng khách quý nào lại mà có thể khiến ông chủ tự mình mở miệng tiếp đãi? Trong lòng Phong Nguyệt tính toán chuyện cũng không đơn giản: "Cha lớn nếu như đã đáp ứng ta, khách nhân tiếp nhiều một cái, tiếp ít một cái cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Huống hồ, trong Nam Phong quán nhiều người tài giỏi, Phong Nguyệt đã hoa tàn ít bướm, không cần lại phải xuất hiện."

Nói xong quay người muốn đi, tay ông chủ gẩy một chuỗi hạt châu, sâu xa nói: "Chuyện của Phán Hề ngươi cũng mặc kệ?"

Phong Nguyệt dừng lại bước chân.

Phán Hề, Phán Hề.

Đêm mưa lạnh lẽo, bị vứt đi giống như món đồ chơi đã cũ, côn bổng thay nhau rơi xuống trên thân thể, vết thương chồng chất vết thương, thất khiếu chảy máu. Tất cả những thứ này đều xảy ra trước ánh mắt chăm chú của người tình, trước khi chết, cổ họng gắng gượng nói ra mấy chữ, là tưởng niệm duy nhất trên đời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!