Đài cao năm thước, bốn phía đông nghịt người, thảm đỏ mười dặm từ dưới đài kéo dài đến bờ sông Lan Thương, cánh mày râu thò đầu ngó nghiêng, người có thể lên đài đều là giai nhân số một số hai ở các phường, ngày thường họ xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, thời gian này ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội. Các nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tất cả đồ trang sức quần áo đẹp nhất đều được đắp lên người, vẽ mày tô môi, tóm lại tuyệt đối không thể thua kém ai.
Một loạt nhã gian trên tầng hai đã ngồi kín người, nam nhân hoặc là cầm quạt hoặc là đeo bội ngọc chiếm nơi có tầm nhìn tốt nhất, người ở đây đều là kim chủ vì nâng đỡ yêu cơ mà đến.
Một vị nữ tử đạp lên chuông bạc lập tức lên đài, đầu đội khăn lụa, dốc sức đánh trống, eo nhỏ cùng tay ngọc nửa kín nửa hở, mặc một thân trang phục của vũ nương Tây Vực. Dưới đài lập tức có người hô to: "Thục nương, thật sự khiến gia nhớ đến phát điên," nữ tử quyến rũ cười một cái, nhẹ nhàng ném đi khăn lụa bên hông, đám người lập tức tranh nhau giành lấy.
Quy tắc của hội Quần Phương là sau khi các giai nhân biểu diễn xong, khán giả sẽ bình chọn bằng cách tặng hoa lụa, ai thu được nhiều hoa lụa nhất sẽ giành chiến thắng. Thục nương vừa hoàn thành điệu múa cuối cùng, nhã gian trên lầu hai lập tức có gã sai vặt hét to, chỉ thấy tiền vàng bay lả tả từ trên trời rơi xuống, đây cũng là phần thưởng đầu để kéo phiếu bầu. Thục nương trao cho nam nhân trên lầu hai một cái hôn gió.
Vương Hữu Trinh ngồi ở gian phòng *****ên phía trên đài. Bên trên chiếc bếp lò nhỏ, nước sôi sùng sục, tùy tùng dùng nước sôi tráng qua trà Lục An trong chén một lần rồi đổ đi, sau đó pha lần hai, hai tay nâng qua mày, Vương Hữu Trinh nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi xuống bên trong hòm gỗ. Bên trong hòm gỗ là từng chiếc ly rượu bằng vàng, nặng khoảng bốn lạng, chỉ một rương đã có ba trăm cái, phía bên tầng dưới còn xếp chồng lên mười cái rương như này.
Mãi cho đến khi một bóng người tuấn lệ xinh đẹp xuất hiện, gã mới hơi ngồi thẳng người.
Áo bào màu xanh lam, áo khoác bằng sợi bông, tóc đen chạm eo, trên đầu đột phát quan hoa sen bằng ngọc trắng, đường nét mềm mại phối với sóng mũi cao đầy cứng cỏi, chỉ một cái liếc mắt, liền có thể mị hoặc chúng sinh.
Người dưới đài bất kể nam hay nữ đều nín thở chờ đợi, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt kia.
Hai tay Phong Nguyệt đặt trên dây đàn, đầu ngón tay gảy nhẹ, tiếng đàn vang lên uyển chuyển du dương, đủ để làm lay động trái tim nhưng lông mày hắn lại nhíu chặt, giống như đang vô cùng lắng.
Dưới đài có hàng ngàn hàng vạn người, nhưng người hắn để tâm lại không biết đi nơi nào.
Thân thể nho nhỏ của Lý Tĩnh Huấn bị ngăn ở bên ngoài bức tường người, y xắn lên tay áo, đang định cắm đầu lao vào trong, tay áo lại không biết bị ai kéo một cái, y vừa quay đầu lại, còn chưa thấy rõ bóng dáng đã bị một lực lớn kéo ra khỏi đám người.
Cho đến khi đến một nơi vắng người mới dừng lại, Lý Tĩnh Huấn thở hổn hển, tập trung nhìn người kia: "Diệp huynh?"
Diệp Lãng nói: "Tiểu Huấn cũng thích góp náo nhiệt ở chỗ này nhỉ? Đến, đi với ngu huynh một lát."
Mọi người đều đi về hướng hội trường, hai người cất bước tiến về phía bờ sông tận hưởng một khoảnh khắc thanh tĩnh tao nhã hiếm có.
Lý Tĩnh Huấn thầm nghĩ: Diệp huynh quả là là có nhã hứng, tới đây lại không đến xem hội Quần Phương, không phải có chuyện gì đó chứ? Lại nghe thấy Diệp Lãng mở miệng nói: "Tiểu Huấn, ngu huynh lần này đến là để cáo từ."
Lý Tĩnh Huấn kinh hãi: "Diệp huynh muốn đi xa?"
Diệp Lãng chăm chú nhìn y hồi lâu, hai tay đột nhiên nắm lấy vai y: "Tiểu Huấn, lần này ta đi, khả năng cũng không quay lại nữa. Ta muốn nói với đệ một việc, ta thích đệ, lần *****ên gặp đã thích đệ, ta rất hối hận không quen biết đệ sớm hơn. Ta muốn ở bên cạnh đệ, bảo vệ đệ, nhưng đáng tiếc! Mọi sự trong nhân gian chính là như vậy, nào có thể vẹn như ý người?"
Trái tim Lý Tĩnh Huấn chấn động, nhận ra trong đó có một thứ gì đó quen thuộc, muốn dùng sức tóm lấy, nhưng lại không chạm tới được.
Diệp Lãng nói tiếp: "Ta náu mình quá lâu, ban đêm vừa nhắm mắt thì lại thấy máu xuất hiện ngay trên giường, trên gối ta. Thảm cảnh trước khi chết của họ, trên đầu cắm thanh đao lạnh lẽo, lại vẫn có thể mỉm cười với ta."
"Ta giữ cái mạng này để làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi, ta đang đợi, vẫn luôn đợi, ta sắp không đợi nổi nữa rồi…"
"Vẫn may đệ xuất hiện, ngày đó ta cũng không biết vì sao, hai chân không nghe sai khiến, cứ thế đi ra ngoài. Về sau ta mới biết được, thì ra là trời xanh an bài, để ta gặp được đệ!"
Diệp Lãng nước mắt đầy hai má, hắn bỗng nhiên giơ một tay ra ôm chặt lấy người vào trong ngực, bả vai hơi run lên.
Lý Tĩnh Huấn không ngừng lắc đầu trong lồng ng. ực hắn: "Đừng đi, đừng…"
Sau đó, Diệp Lãng đứng dậy, đẩy y đi, nhanh chân rời khỏi, hòa vào trong đám đông.
Lý Tĩnh Huấn ở phía sau vội vàng đuổi theo, nước mắt che mờ tầm nhìn, làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Diệp Lãng giống như một đám mây, nhẹ nhàng đến bên người nhưng một khi bị gió thổi qua lại nhẹ nhàng rời khỏi.
Người trên phố rạng rỡ nụ cười đã lâu không thấy, Lý Tĩnh Huấn một mình đứng trong đám người, nhìn túi gấm trong tay, năm ngón tay siết chặt, gắt gao giữ chặt trong ngực.
Tối nay ở Nam Phong quán không giống mọi khi, Tiểu Nguyệt Nhi dâng rượu lên liền khom lưng lẻn sang một bên. Trên mặt mỗi người đều mang nét dè dặt, cũng không dám nhiều lời, trong không khí ẩn chứa cảm giác bão táp sắp ập đến.
Vương ma ma chống nạnh mắng: "Lão già cố ý kiếm chuyện? Bản thân mất mặt còn không đủ, mặt mũi của Nam Phong quán chúng ta cũng không còn…"
"Thứ đê tiện, có một tí nhan sắc đã lên mặt, thật sự coi bản thân thanh cao lắm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!