Vương ma ma trợn mắt nhìn đống ngân phiếu dày cộp trên bàn, mỗi một xếp đều lớn cỡ một bàn tay, trị giá trăm lượng bạc, có khoảng một xếp dày. Hàn Sương mặc y phục bằng vải thô thông thường, lần lượt tháo trâm cài tóc, khuyên tai xuống. Hôm nay y không thoa phấn, khóe mắt có chút nếp nhăn, khuôn mặt mộc mạc sạch sẽ, khiêm nhã ôn hòa, cũng không còn khí chất phong trần, chỉ mang một bọc quần áo nhỏ, một chút đồ lặt vặt theo mình, đẩy cửa mà đi.
Đối diện là hai khuôn mặt tươi cười, Phong Nguyệt và Lý Tĩnh Huấn đang đứng bên ngoài đợi y.
Hàn Sương thấy hai người, nhìn nhau một lúc, khẽ cười nói: "Tr. ần tr. ụi mà đến, tr. ần tr. ụi mà đi, không có gì lo lắng."
Lý Tĩnh Huấn rất vui vẻ, chỉ là không biết vì sao, mũi lại có chút cay cay, y một mình lưu lạc tới nơi này, ngoại trừ Phong Nguyệt người mà y không hiểu nổi, Hàn Sương là một trong những người bạn của y ở đây. Y nói rất nhiều chuyện, cái gì vợ chồng nhất thể, đồng tâm đồng đức đủ loại chuyện cũ, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, y lấy ra một cái túi vải. Đây là Chiết Chi giúp y làm, bên trong đều là đậu phộng, táo đỏ, đựng đẩy một túi.
Hàn Sương trịnh trọng tiếp nhận, Lý Tĩnh Huấn nói: "Bỉ dực song phi, bạch phát tề mi [1]."
[1] Là một câu chúc với ý nghĩa hai người yêu nhau có thể kề cận bên nhau đến khi già đi.
Phong Nguyệt không biết bản thân là tâm tình gì. Nửa ngày nói một câu: "Nếu hắn không đối xử tốt với huynh, huynh liền trở lại tìm ta."
Hàn Sương nắm chặt tay của bạn tốt, đôi tay này hai người nắm đã mười năm. Đầu ngón tay có vết chai mỏng, ở giữa cổ tay có vết sẹo, mọi thứ đều không thể quen thuộc hơn được. Y nhìn Phong Nguyệt, túi vải trong tay lung lay, vang lên âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Tim Phong Nguyệt suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ng. ực.
Ngoài cửa, người đi đường dọc phố nô nức náo nhiệt, người đàn ông điều khiển xe ngựa lặng yên đợi ở nơi đó, Hàn Sương thoải mái đi về phía trước, đặt tay vào tay nam nhân, vừa sải bước vừa tiến vào xe ngựa.
Phong Nguyệt đưa mắt nhìn theo bạn tốt đi xa, cái bóng phía trước ngày càng nhỏ, cuối cùng đã không nhìn thấy nữa. Hắn lẩm bẩm nói: "Hàn Sương, cuối cùng lựa chọn một con đường khác, nhất định phải hạnh phúc hơn chúng ta."
Lý Tĩnh Huấn nói: "Người nếu nguyện ý, cũng có thể lựa chọn, không phải sao?"
Phong Nguyệt chăm chú nhìn Lý Tĩnh Huấn: "Ngươi thật cảm thấy ta cũng có thể lựa chọn?"
Lý Tĩnh Huấn nói: "Vì sao lại không? Người thích thiếu gia nhiều như vậy, chỉ sợ người không chịu gật đầu mà thôi."
Phong Nguyệt chần chừ nói: "Ngươi sao biết được trong số người thích ta sẽ có người ta thích? Làm sao biết người ta thích sẽ thích ta?"
Lý Tĩnh Huấn kỳ quái nói: "Vì sao lại không?"
Dứt lời, hai người một trước một sau đi vào trong, Phong Nguyệt đi phía sau y, biết y lại muốn đi phòng ngủ của Chiết Chi.
Khoảng thời gian này, Tiểu Huấn sau khi làm xong việc sẽ đi chăm sóc y. Chiết Chi hỏng mặt đây là tối kỵ trong nghề, về sau cũng không thể gặp ai.
Chỉ là người này, thứ bị thương nặng nhất không phải mặt mà là tâm.
Lý Tĩnh Huấn đi tới cửa trước, đang muốn đẩy cửa vào, bị Phong Nguyệt gọi lại, thấy hắn cởi thanh ngọc bên hông ra, nói: "Đưa cái này cho hắn, khỏi phải lo lắng, mọi sự có ta ở đây" lại quay mặt đi chỗ khác, trên mặt có chút phức tạp, nói: "Mấy ngày nay ngươi cũng chưa ăn cơm tử tế, đêm nay có măng tươi, ngươi…đến thử chút nhé?"
Hai người trải qua chuyện lần này, quan hệ càng thêm hòa hợp, Phong Nguyệt không còn dáng vẻ chua ngoa, Lý Tĩnh Huấn thậm chí còn bằng lòng nói nhiều với hắn mấy câu.
"Được."
Trong phòng u ám, cửa sổ đều kéo rèm thật dày, một tia sáng cũng không lọt qua được, Lý Tĩnh Huấn ***** tiến vào, từ trong ngực móc ra một cây nến đốt nó lên, ánh nến ung dung, dưới ánh sáng mờ tối, một người nửa ngồi trên mép giường, tóc rối bù, mặt bị chôn ở sâu bên trong, không ra người cũng chẳng phải quỷ.
Đợi tiếng bước chân quen thuộc đến gần, người kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trên khuôn mặt chồng chéo đan xen những vết sẹo có sâu có nông, còn có vài vết cào, hai mắt đục ngầu, nhìn không ra nửa điểm nhân khí.
"Hàn Sương đi rồi?" Chiết Chi chậm rãi mở miệng.
Lý Tĩnh Huấn đặt ngọn nến bên trong, lấy thêm một cái lồng chụp lên, tia sáng lập tức dịu đi, y mang thanh ngọc Phong Nguyệt đưa cho đặt lên bàn, mới quay người nói: "Đi rồi."
Chiết Chi cười khổ một tiếng, nước mắt sượt qua khuôn mặt: "Tình nhân làm bạn, ân ái cả đời, y ngược lại tốt số, tốt số…"
Lý Tĩnh Huấn không muốn ở trước mặt y nói mấy chuyện đau lòng, chỉ nói: "Một mình đã quen chưa?"
Chiết Chi nhấm nháp mùi tanh nồng trong miệng: "Gian nhà này ban đầu dùng để nhốt ngươi, ngày thứ hai liền mang ngươi bán cho Ngũ gia, khi đó ta trơ mắt đến tìm ngươi, nhìn xem, hiện tại chúng ta hoán đổi, ngươi từng chết đi trong căn phòng này, hiện tại, ta cũng nên chết đi một lần."
Lý Tĩnh Huấn lên giọng: "Cái gì mà chết hay không chết, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!