Hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, tiếng rao hàng dọc phố vừa cất lên, người đàn ông trong phòng U Lan vội vàng tung chăn ngồi dậy, nhặt lên y phục, ngọc bội lộn xộn dưới đất, vội vã mặc lên người, hai chân đạp lên ủng ngọc, cẩn thận soi lại mình trước gương. Xác nhận trên mặt không có bất kì dấu vết của son phấn nào mới trở lại trước giường, xốc lên màn che, hôn một cái rồi nói: "Mỹ nhân, gia đi đây, mai gặp lại" dứt lời, liền đẩy cửa đi mất.
Nửa ngày sau, Chiết Chi ngẩng đầu, xác nhận người kia đã đi xa, mới lưu loát xoay người xuống giường. Nhặt lên bộ áo ngủ trên tủ đầu giường, khoác lên người, ngồi ở trước bàn trang điểm. Trong gương đồng, một khuôn mặt thiếu niên mỹ lệ đang trang điểm, mày y như núi xa, mặt giống như hạnh nhân, đôi môi nhỏ đầy đặn, trên mặt lộ ra một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Hai con hoàng anh hót líu lo trên đầu cành, rõ ràng đang vào tiết thu vậy mà lại gợi ra một đoạn sắc xuân triền miên đau khổ.
Lý Tĩnh Huấn cảm thấy người bạn này của mình có chút kỳ lạ, ví dụ như, xưa nay y sẽ không thức dậy vào giờ này, không trang điểm đến quá mức diễm lệ, càng sẽ không cười ngây ngô một mình.
Thế là, y rất tốt bụng sờ lên trán của bạn mình, lại sờ sờ trán của mình, không có nóng?
Chiết Chi giả bộ tức giận trừng mắt liếc y một cái: "Ai bệnh chứ? Nếu như có bệnh, cũng là bệnh tương tư."
Lý tĩnh Huấn gãi đầu đi ra, Chiết Chi cứ như vậy ngồi cười ngây ngô một mình cả ngày.
Phong Nguyệt nửa tựa lên cột trụ hành lang, y phục khoác hờ, nhẹ nhàng lay động một cây quạt bằng ngọc, trong miệng ba phần khinh thường: "Tuổi muội muội còn trẻ, cẩn thận bị người lừa gạt."
Chiết Chi lập tức đứng lên, ánh mắt đối diện với Phong Nguyệt, một bên là không cam lòng, một bên là đùa cợt cùng ác ý, giằng co một trận, từng câu từng chữ nghiến răng mà nói: "Triệu lang tuyệt đối không phải loại người như thế."
"Hừ! Ngươi biết hắn bao lâu? Hắn đã từng dẫn ngươi đi gặp cha mẹ hắn chưa? Có bao giờ giao toàn bộ tiền bạc trên người cho ngươi không? Có muốn cùng ngươi kết tóc se duyên một đời một kiếp vĩnh viễn không phụ ngươi không?"
"Ta…Triệu lang và ta từ nhỏ đã có tình cảm…"
Mặt mũi Phong Nguyệt tràn đầy khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lý Tĩnh Huấn nhìn Chiết Chi đỏ bừng cả mặt, xen vào một câu: "Cổ nhân nói, đồng cư trường thiên lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai [1], trong mắt của thanh mai trúc mã đối phương đều là độc nhất vô nhị không phải sao!"
[1] hai người sống chung lâu dài, sẽ không nghi ngờ lẫn nhau
Chiết Chi hướng ánh mắt cảm kích về phía Lý Tĩnh Huấn.
Phong Nguyệt mất tự nhiên giật giật khóe môi, quay đầu liền đi mất.
Lò sưởi trong phòng đang đốt than đỏ bừng, Tiểu Sơn cầm cặp gắp than nhẹ nhàng gạt hai lần, chọn lấy một viên nhỏ nhất, đặt vào hỏa đấu.
Bộ cẩm bào màu xanh lục đã được giặt sạch sẽ trải trên tấm ván, Tiểu Sơn bình tĩnh nhìn nó, bỗng dưng cầm hỏa đấu đập mạnh một cái: "Dựa vào cái gì ông đây còn phải ủi quần áo cho hắn? Hắn là cái thá gì? Sao có thể xứng với một thứ tốt như vậy chứ?"
Ngày đó sau khi nghe thấy thiếu gia bỏ lại câu nói kia, trong lòng Tiểu Sơn giống như bị nước sôi dội qua, lập tức cầm bộ y phục vò thành một đống, nhảy tới nhảy lui đạp một hồi, vẫn không hết hận, lại xông tới hậu viện, muốn mạnh mẽ đánh người kia một trận. Không ngờ được đi một vòng lớn, ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy.
Tiểu Sơn trở lại phòng ngủ, nhìn xem bộ y phục bị vò nát, sau cùng e ngại Phong Nguyệt, nghĩ một lúc vẫn nhặt bộ đồ lên, thu dọn sạch sẽ.
Đang lúc rầu rĩ không vui, Phong Nguyệt đẩy cửa đi vào, tiện tay quăng luôn cây quạt ngọc, nghiêng thân ngồi sụp xuống. Toàn bộ quá trình Tiểu Sơn không nhận được gò dù chỉ là một ánh mắt của hắn, giống như trong phòng không có sự tồn tại của gã. Gã nhạy cảm bắt được một tin tức: Thiếu gia không vui, nhưng gã không biết thiếu gia vì sao lại không vui, đi theo Phong Nguyệt mười năm có thừa, lần *****ên thật sự không hiểu được hắn.
Loại cảm giác này khiến gã cảm thấy nôn nóng, nội tâm như có một ngọn lửa, thời thời khắc khắc muốn phun ra ngoài, khiến gã cào đầu bứt tai, trằn trọc không yên, giống như một cánh cửa vô hình, ngăn cách gã cùng thiếu gia.
Dưới sự chần chừ, gã vẫn mở miệng: "Thiếu gia…không vui sao?" Mặc kệ mặt mũi: "Là bởi vì người kia sao?"
Nửa ngày, người đưa lưng về phía gã mới chậm rãi mở miệng: "Tứ thư ngũ kinh lục nghệ, dòng dõi thư hương, gia đình nề nếp, xem như dòng dõi bậc nhất, ở đây cũng thuộc hàng thượng đẳng nhất rồi nhỉ?" năm ngón tay xòe ra trước mắt, nắm lấy hư không: "Vừa ra đời đã có thể thu hết non sông trong tầm mắt, còn có gì chưa thấy qua."
Tiểu Sơn tay nắm chặt thành quyền, yết hầu giống như có một nhúm bông gòn chặn lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trên tấm ván, hỏa đấu đúng lúc rơi xuống vị trí lồng ng. ực tạo thành một lỗ rách trên y phục, xì xèo rung động.
Lý Tĩnh Huấn nghe thấy trong sảnh trước có tiếng loảng xoảng của vật nặng, sau đó là tiếng nữ nhân chửi rủa. Y ném cây chổi đi, chạy về phía trước, nửa đường giữ chặt một gã sai vặt hỏi thăm, người kia cười mờ ám nói ra hai chữ: Bắt gian.
Sảnh trước đã bu kín người, Chiết Chi bị người đè ép quỳ xuống, trên mặt vẫn in dấu năm ngón tay, một phu nhân ăn mặc hoa lệ ngồi trên ghế. Lý Tĩnh Huấn liếc nhìn mã não bên hông nàng, hình dáng một đôi cá đầu đuôi tương liên, tinh khiết lại không chứa tạp chất, màu đỏ giống như máu. Y nhớ kĩ lúc trước Vinh Hoa quận chúa gả cho công tử ngự sử, trong danh mục của hồi môn có một khối ngọc như thế.
Bên này tiếng tát vang lên cực kỳ rõ ràng, trên mặt người phụ nữ nhìn không ra hỉ nộ, Vương ma ma ân cần dâng trà giống như hận không thể tìm một cái khe để chui vào.
Lý Tĩnh Huấn xông lên bảo vệ Chiết Chi, nói với người phụ nữ kia: "Phu nhân cớ gì làm thế? Tiếp tục đánh nữa là muốn lấy mạng người sao?"
Thị vệ động thủ mặc một thân khôi giáp điêu luyện, bên hông chợt hiện lên bội đao sắc lạnh, nghe vậy ngừng lại, để mắt dò hỏi ý chủ tử. Người phụ nữ cười nói: "Lại thêm một tiểu tình nhân nữa, tiện tì này thật giỏi câu dẫn người khác! Tiếc là tính nhầm rồi, tiện tỳ chính là tiện tì, thứ không ra gì, lại còn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, tiểu huynh đệ, ta xem ngươi khí phách bất phàm, không phải tục nhân, cho ngươi một lời khuyên, hạng người có xuất thân như vậy giỏi nhất là diễn kịch, rơi nước mắt vờ đáng thương. Kỳ thật bên trong âm hiểm xảo trá, vô ơn bạc tình, ở bên ngươi chỉ vì h. am mu. ốn lợi ích trước mắt, đặt bản thân lên đầu, tốt nhất là sớm nhìn rõ" nói xong, ánh mắt vừa chuyển, ra hiệu tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!