Chương 18: (Vô Đề)

Tiểu Sơn vừa bước vào phòng ngủ, lập tức bị một bộ đồ xanh lục được xếp chỉnh tề trên giường hấp dẫn, gã cầm lên xem xét, là một chiếc áo gấm có cổ giao nhau, làm từ lụa trắng như tuyết, không có bất kỳ hoa văn nào khác, cực kỳ thanh nhã. Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng khi gã cẩn thận quan sát mới phát hiện bộ y phục này bất kể là đường cắt may hay mũi kim đều có thể đạt đến trình độ hoàn mỹ, soi dưới ánh mặt trời, từng sợi chỉ bạc dệt thành hoa văn từ từ hiện lên.

Viền áo được may bằng da tơ, hợp với đai lưng bằng ngọc, mặc trên người không biết sẽ lóa mắt đến mức nào.

Tiểu Sơn cầm y phục lên người ướm thử, lấy gương ra soi, lại cảm thấy như một người quê mùa trộm đeo lên châu báu, ngẫm lại bộ đồ này mặc trên người thiếu gia không biết đẹp đến cỡ nào, phủi phủi tro bụi không tồn tại trên y phục, thận trọng gấp lại, nửa ngày, Phong Nguyệt đẩy cửa bước vào.

"Dưới bàn trang điểm có bánh hoa quế."

Tiểu Sơn li. ếm môi, hào hứng chạy đi lấy. Viên ký ở đầu Thành Đông làm loại điểm tâm này nhiều năm, có thể xưng là số một trong Biện Kinh. Lồng bánh mới ra lò vào buổi sáng có thể coi là thơm ngon và mềm mịn nhất, Phong Nguyệt kiểu gì cũng cố ý mua về. Lúc đầu, Tiểu Sơn không thích ăn mấy thứ quà bánh tinh xảo này, vừa nhỏ vừa không có mùi vị gì, mới nhấm nháp hai miếng đã hết, thua xa so với thịt cá, nhưng hàng năm vào tiết trời như này, Phong Nguyệt đều nhất định sẽ mua một túi, chỉ cần thiếu gia thích, Tiểu Sơn cũng có thể thích.

Nhưng thiếu gia hôm nay giống như không thấy ngon miệng, ngồi một mình trên bàn nhỏ, khuỷu tay chống lên bàn, lông mày nhíu chặt, hai ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, một chén trà cũng đã nguội ngắt.

Trong đầu Tiểu Sơn lập tức quay tròn, cố moi hết chuyện cười để kể. Trước kia thiếu gia thường lặng lẽ cụp mắt không nói chuyện, im lặng một mình, ai cũng không thể quấy nhiễu. Bản thân đi theo thiếu gia nhiều năm, biết hắn ngoài mặt rực rỡ, kỳ thật trong lòng vô cùng chán ghét cuộc sống như này. Mỗi lúc như vậy, gã sẽ luôn vắt óc nghĩ cách khiến thiếu gia vui, nói rằng sau này ra ngoài rồi liền đi rửa bát, làm việc vặt, chạy công cho người ta để kiếm tiền nuôi sống thiếu gia, kiểu gì cũng sẽ khiến thiếu gia mỉm cười. Gã nghĩ mình ở trong lòng thiếu gia nhất định vẫn có giá trị đi!

Chỉ là hôm nay, mặc cho gã mài mòn miệng lưỡi, người bên kia lại giống như là tượng gỗ, không đáp lại bất cứ lời nào.

Tiểu Sơn im lặng, ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy bên tai đều là âm thanh hô hấp của bản thân.

Bên kia, Phong Nguyệt cầm lên ly trà đã nguội lạnh, uống một hơi cạn sạch, bỏ xuống một câu, nhanh chân đi ra ngoài. Tiểu Sơn sững sờ tại chỗ, mắt mở lớn, câu nói vừa rồi như ngũ lôi đánh xuống đầu xuyên qua màng nhĩ.

"Mang bộ y phục này đến phòng chữ Giáp số mười sáu ở hậu viện."

Lý Tĩnh Huấn mở túi tiền ra, bên trong chỉ có một chút bạc vụn, y đếm từng thỏi từng thỏi một: "Hai khúc vải xuân, một tấm gương đồng, một đôi bông tai…" Lần đi mua sắm này tốn không ít tiền, mà số bạc nhận được lại không bao nhiêu. Y vẫn nhớ như in sắc mặt của viên chưởng quỹ sáng nay: "Tiểu công tử thật tinh mắt, thứ gì qua mắt ngài cũng lộ ra nguyên hình, từng này tiền đừng nói là mấy món đồ linh tinh, sợ là cả vàng bạc châu báu ngài cũng có thể mua được…" y nhét túi tiền mỏng dính vào trong túi áo, thở một hơi dài.

Đi qua một quán nhỏ, những món đồ rực rỡ muôn màu được bày lên, đều là những món đồ cầu may bé xinh. Lý Tĩnh Huấn nhất thời nổi hứng trẻ con, liền dừng chân lại. Ông chủ thấy có khách, bèn ân cần chào hỏi, lấy các món đồ như hương liệu, khóa ngọc, khăn lụa…bày lên trên, chất đống như núi. Một con búp bê gỗ nằm trong một góc, khóe miệng cùng đôi mắt đều cong cong như đang mỉm cười, đáy lòng Lý Tĩnh Huấn không khỏi run lên, trong đầu xuất hiện một cái bóng, thầm mắng: "Sao ta lại nghĩ đến hắn chứ?"

Ở góc tường không xa, một đôi mắt chăm chú dõi theo y.

"Cứu mạng với…chạy mau…"

Đầu đường bỗng dưng xuất hiện một tiếng hô lớn, mọi người giống như là thủy triều rút đi. Lý Tĩnh Huấn thu tượng gỗ vào trong ngực, đang định trả tiền, lại thấy chủ quán hoảng sợ bỏ chạy, ngay cả tiền cũng không cần. Càng ngày càng có nhiều người chạy trối chết về một hướng, Lý Tĩnh Huấn kinh hãi, nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ là phản quân đánh đến đây? Nhưng chiến sự vẫn đang bị phong tỏa ở sông Cửu Khúc, cách thành Biện Kinh ngàn dặm xa xôi, sao mà có thể chứ?

Nhưng y nhanh chóng nhận ra mình nghĩ sai rồi, biển người thối lui, chỉ thấy phía trước có một người một ngựa, còn lại là ba năm tùy tùng nối đuôi chạy chậm phía sau, len lén tiến lên lấy lòng qua bụng ngựa. Người kia trên thân mặc áo giáp, đầu cài kim quan, bội kiếm bên hông khảm đầy bảo thạch, tuổi không lớn lắm, ước chừng hai mươi tuổi, ngang tàng hống hách.

Dưới vó ngựa, có một đứa bé bị thương ở mặt ngồi trên đất khóc lớn. Cặp vợ chồng quỳ gối đang khóc lóc thảm thiết xin tha mạng bị một đám tôi tớ mặt mũi hung ác ngăn lại ở cách đó không xa.

Thiếu niên vung roi: "Bọn dân đen không biết điều đến ngựa của ta cũng dám cản? Ngựa của ta chính là danh câu của Đại Uyên, Hãn Huyết Bảo Mã, biết không hả?"

Đôi phu phụ kia xa xa dập đầu nói: "Đại nhân, trẻ con không hiểu chuyện va phải ngài, ngài giơ cao đánh khẽ…"

Thiếu niên nói: "Hừ! Sao ai ai cũng muốn ta giơ cao đánh khẽ? Như vậy đi! Cho ngươi một cơ hội. Ta cho Đạp Phong tự mình xử trí, ngươi bị giẫm chết hay may mắn thoát được một mạng đều dựa vào số mệnh của ngươi, Đạp Phong, đi thôi!" Gã nói xong, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con ngựa cao lớn trong nháy mắt giơ lên móng trước.

Đôi vợ chồng kia lập tức kêu khóc xông về phía trước, thề có chết cũng phải cứu con, động thủ với đám tôi tớ kia, bị tôi tớ cầm gậy đánh ngã trên mặt đất.

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn móng ngựa to lớn trên đỉnh đầu, ngay cả tiếng khóc cũng bị dọa đến ngừng lại, chỉ nghe con ngựa hí lên một tiếng thật dài, hai vó ngựa giữa không trung xoay hướng rồi nặng nề giẫm xuống bên cạnh, móng sắt đập trên con đường đá tạo ra một vết lõm nhỏ.

Người trên ngựa lập tức che đầu, cao giọng gầm thét: "Kẻ nào dám ám hại ta?"

Đám tay sai thấy chủ nhân bị thương, vội vàng vứt đôi vợ chồng kia xuống, xông vào bảo hộ gã ở giữa, trong tay cầm vũ khí sắc nhọn, đập phá tan tành những tấm biển hiệu, quán nhỏ, giỏ trái cây và rau củ tất cả những nơi mà thích khách có thể ẩn náu để tìm thích khách.

Lý Tĩnh Huấn ở đối diện đi tới, ánh mắt thiếu niên trên ngựa trở nên sắc bén, trên trán có vết trầy, roi da vung vẩy trên không trung nói: "Thật là anh hùng? Lưu lại tên của ngươi, nếu tâm trạng ta tốt, ta sẽ lập bia mộ cho ngươi."

Lý Tĩnh Huấn bị ba năm cái gậy gỗ của tôi tớ chặn lại ở phía trước, cố gắng kiềm chế run rẩy, lấy lại bình tĩnh nói: "Dựa theo luật pháp của Đại Yên, bách tính nước ta có tứ lương tam tiện, tứ lương có sĩ nông công thương, tam tiện có sai nha, con hát và nô bọc, không phải do một câu của người mà định ra, huống chi bất luận địa vị thế nào đều có tình thân máu mủ, có quyền được sống tiếp."

Thiếu niên trên ngựa liếc mắt nhìn y, cúi đầu nói với một nô bọc bên dưới: "Chẳng lẽ kẻ này đầu óc có vấn đề?"

Nô bọc cẩn thận nói: "Gia, sợ là mấy đứa miệng còn hôi sữa trong nha môn" tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Ngươi thuộc nha môn nào? Cấp trên là ai? Có mắt mà như mù ngay cả công tử phủ thượng thư cũng không biết?"

"Con trai độc nhất của Vương thượng thư, đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy ai mà không biết cho được?" Một thư sinh áo nâu không biết xuất hiện từ bao giờ, đứng ở trước ngựa, nói chuyện chậm rãi ung dung, hắn chắp một tay sau lưng, đứng thẳng người ngạo nghễ đón gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!