Lá thăm kia được bọc trong giấy vàng, gấp thành hình tam giác, đặt ở trên khay. Lý Tĩnh Huấn nhìn lá thăm, lại nhìn Phong Nguyệt, một loại cảm xúc khác biệt xuất hiện. Người nọ không nhiều lời, trong mắt giống như giấu giếm thứ tình cảm gì đó, lại che giấu không chịu lộ ra, chỉ quay người, tự như trốn tránh mà rời đi.
Bên này, trên đài cao ba thước, Mị Ly quan nhân đang nhẹ nhàng nhảy múa, lụa mỏng khẽ che, eo nhỏ yểu điệu, cố ý để y phục trượt xuống, lộ một bên vai. Thái độ cực kì trêu chọc, ném ánh mắt quyến rũ xuống nhóm ân khách bên dưới.
Hàn Sương tựa vào cột trụ hành lang ở sau đài quan sát biểu biểu diễn. Từ sau lần y kĩnh diễm mà nổi danh, có không ít khách quen thường xuyên chọn thẻ bài của y, y vốn ưa thích yên tĩnh, thời gian trôi đi cũng không còn đến sảnh gặp người nữa. Phong Nguyệt chậm rãi tới gần: "Huynh vậy mà lại tìm trốn ở một nơi yên tĩnh."
Hàn Sương cười nói: "Trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn." quay đầu, hai mắt phát sáng: "Hôm nay đệ cũng không giống mọi hôm mà chạy đến nơi này, sao vậy, đầu bảng của Nam Phong quán cũng muốn lên đài ôm khách rồi sao?"
Phong Nguyệt chỉ nói: "Những người như chúng ta làm gì có đêm nào được tự mình làm chủ, lên hay không lên đài có gì khác nhau sao?"
Hàn Sương ánh mắt chăm chú nhìn hắn: "Lời này cũng không giống lời mà Phong Nguyệt thiếu gia sẽ nói."
Phong Nguyệt nhìn Mị Ly trên đài múa đến say sưa, khúc nhạc từ vội vã đến dần dần nhẹ lại, động tác của Mị Ly cũng chậm lại, một cái nhíu mày một nụ cười, mỗi một tư thế đều bày ra vẻ mềm mại xinh đẹp của tuổi trẻ để cho các nam nhân bên dưới ngắm nhìn. Ánh mắt Phong Nguyệt hoảng hốt, nhìn lại, người trên đài không ai khác chính là bản thân năm mười mấy tuổi, cũng là như vậy trêu đùa, mị hoặc chúng sinh.
Ngay lập tức, khí quản như bị sợi bông lấp kín, chỉ thấy hô hấp khó khăn, bước chân không vững.
Hàn Sương thấy thế nhanh chân chạy tới đỡ hắn ngồi xuống, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, lại nhiều chuyện muốn đi mời đại phu, nhất thời trách cứ Tiểu Sơn sao lại không đi theo.
Phong Nguyệt ấn cổ tay của y xuống nói: "Không cần" chỉ dựa lên trên hành lang, cúi đầu không nói gì, Hàn Sương ngẩn ra, sau đó xoa lưng hắn, hai người ngồi cạnh nhau không nói gì.
"Đệ biết không? Có người muốn chuộc thân cho ta." Một lát sau, Hàn Sương phá vỡ không khí yên tĩnh, Phong Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Ai? Sao phải giấu đến bây giờ?"
Hàn Sương tránh đi ánh mắt hắn, đáy mắt có một chút dịu dàng: "Là một vị khách quen, làm ăn mấy năm, trong nhà có mấy phòng thê thiếp, hắn không có tật xấu, cũng không gây khó dễ cho người khác, đối với ta…cũng coi như trân thành, hắn ở ngoại ô kinh thành có mấy căn nhà, thu ta làm ngoại thất, cứ như vậy sống cả đời, cũng không tệ."
Phong Nguyệt nói: "Nếu người này đáng tin cậy, huynh nghĩ kĩ rồi, theo hắn cả đời không phải là không thể. Chỉ là thế gian này phần lớn đều bạc tình, ngoài mặt nhiệt tình trong lòng lạnh lẽo, bên này đang nồng nàn với huynh, bên kia lại không biết dây dưa với bao nhiêu người. Dù cho hiện tại một lòng một dạ, tương lai cũng không đảm bảo hắn không ham mê vinh hoa phú quý, tùy ý tìm một cái cớ vứt bỏ huynh như giày rách."
Hàn Sương ở chung cùng Phong Nguyệt nhiều năm, nghe lời này cũng không tức giận, hai mắt nhìn thẳng hắn: "Thật ra ta đang thấy một người có tình nghĩa, hắn là một công tử xuất thân phú quý, gia đạo sa sút, bất đắc dĩ trở thành tạp dịch, nhưng trước nay không ham tiền tài danh lợi, a dua nịnh nọt, lại hết lòng vì bằng hữu, ngay cả mạng mình cũng đánh cược.
Đệ cảm thấy thế nào?"
Phong Nguyệt nghiêng đầu đi: "Liên quan gì đến ta?"
Hàn Sương nói: "Đệ nhiều lần ra tay giúp đỡ, không tiếc đắc tội hạng người như Vương ma ma, hôm nay lại còn vội vã đi xin thăm bình an, tưởng ta không biết sao?"
Phong Nguyệt nói: "Ta là loại tàn hoa bại liễu không đáng nhắc, đâu giống những người trẻ tuổi kia, phong nhã hào hoa, tình thâm nghĩa trọng." Thanh âm lạnh lùng, bốn chữ cuối cùng nói ra cực nặng.
Hàn Sương chỉ cười không nói, bỗng nhiên phía dưới có người gọi y, một nam nhân trung niên mặc áo tơ xanh sẫm đứng dưới sảnh, khuôn mặt tang thương, khí độ vững vàng. Hàn Sương ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đi xuống, xa xa thấy hai người thân mật nói chuyện, mười ngón tay đan xen, dáng vẻ kia không giống như mua bán một đêm xuân mà giống như tình nhân gắn bó nhiều năm đang tâm sự nỗi lòng. Phong Nguyệt xuất thần nhìn, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có một tia hâm mộ.
Mị Ly không biết từ lúc nào bị ân khách lôi đi, khách nhân trong sảnh đường uống rượu trêu đùa, vị trí đài trống lại không có ai dám lên hiến nghệ. Không bao lâu, lại nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lên đài, đám người ngẩng đầu, chỉ thấy một người bước lên, tay áo phiêu phiêu, quang hoa tất hiện, ôn nhuận như ngọc, gương mặt kia kinh động như thiên nhân, không phải Phong Nguyệt thì là ai.
Dưới sảnh ồn ào náo nhiệt tức khắc im bặt, từng vị khách đều trợn to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm người trên đài. Mười ngón tay của Phong Nguyệt đặt trên dây đàn, uyển chuyển gảy dây đàn. Song cửa sổ lầu hai không biết bị ai hé mở, trăng treo trên cao rơi xuống từng vầng ánh sáng. Ngón tay trên đàn như mang theo gió, khi thì thanh lệ du dương, như lời thì thầm đêm khuya của tình nhân, trầm thấp lại nức nở, khi thì dồn dập vang vọng, hùng hậu kéo dài, chói tai như gió lốc dưới cơn mưa rào…
Khán giả nghe đến quấn quýt si mê, khó khăn lắm mới có thể thấy Phong Nguyệt đàn một khúc. Họ đều nói không biết hôm nay vị đại nhân nào tới mà khiến cho đầu bảng số một của Nam Phong quán lên đài hiến nghệ.
Lý Tĩnh Huấn làm xong việc ở tiền sảnh, đang muốn rời đi, tiếng đàn lại vang lên đánh thẳng vào lòng y. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người kia giống như một chùm hoa lê sinh ra từ chốn bùn lầy, kiêu ngạo nở rộ giữa một dòng ánh bạc lấp lánh, khinh thường mưa gió tẩm bổ, cũng khinh thường được ánh dương chiếu rọi, nếu có kẻ si mê muốn hái xuống, hắn thà rằng ôm lấy hương thơm mà chết, cũng tuyệt đối không chịu bị ép làm cát bụi rơi xuống thành bùn đất.
Một khúc kết thúc, dưới sảnh bùng nổ một trận tiếng khen lớn, một khúc này Phong Nguyệt dùng sáu phần công lực, nhưng từ đầu đến cuối không lộ ra một ánh mắt cho bất cứ kẻ nào ở dưới, sau đó hắn nhẹ nhàng đứng dậy, dường như hữu ý hay vô ý quét mắt một cái ở cuối đường, xuống đài rời sân.
Trái tim Lý Tĩnh Huấn đập thình thịch, những tiếng reo hò nịnh nọt xung quanh dường như không lọt vào tai, y cúi đầu tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đây gương mặt thứ hai của người kia?"
——
Một đám người túm tụm lại một chỗ, ba tầng trong ba tầng ngoài, mồm năm miệng mười thảo luận, ló đầu ra nhìn. Tiểu Nguyệt Nhi hai tay nâng lên chiếc bình sứ lớn, không ngừng nhìn cái bình đen thui trong kia. Hoàng Hữu Vi xoa bụng, vẫn ngồi trên ghế vuông, bình chân như vại.
Tiểu Nguyệt Nhi cầm bình sứ lên, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy miệng bình như cái cổ thiên nga, thân bình to như cái đấu, bốn phía vẽ lên hoa văn tinh xảo, đặc biệt là bức họa quý phi đi tắm tựa như muốn che đi mà còn xấu hổ, mờ mờ ảo ảo, khiến lòng người say đắm. Y sờ mũi, thận trọng để lên bàn.
Vương ma ma đứng ở một bên, con mắt dán ở bình sứ đánh giá một phen, lại chuyển tới trên thân Hoàng Hữu Vi: "Hoàng gia có được đồ tốt, mang ra thật khiến ta mở mang tầm mắt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!