Năm đầu Sùng Khánh, mùng tám tháng bảy, Quan Âm đản.
Vừa mới tờ mờ sáng, gà gáy, chân trời nổi lên một dài màu trắng bạc. Phong Nguyệt đứng dậy chỉnh lý xong xuôi, hắn hôm nay chỉ mặc một bộ y phục bằng vải thô, tóc vấn cao, không một chút phối sức, trông cực kỳ giống một vị thư sinh tri thức. Hôm qua Lý Tĩnh Huấn bận rộn đến sau nửa đêm, mới cầm cây chổi đi đến phòng khách, vừa ngáp một cái đã đụng phải ánh mắt người đang ở cửa, nhất thời không kịp phản ứng, đây…đây là Phong Nguyệt?
Giữa lúc ngẩn ngơ, người kia giống như nhìn về phía mình mỉm cười, sau đó xoay người lên xe ngựa.
Một đường đi tới thành Đông, xe ngựa dừng lại trước chùa miếu, khách hành hương vãng lai đã nối liền không dứt, chính giữa cửa treo một tấm biển hiệu, chính là nơi hương khói số một ở Biện Kinh, Ngọc Phật tự.
Phong Nguyệt bước xuống xe ngựa, trước cửa liền có tiểu sa di nghênh đón. Phong Nguyệt xung kính thi lễ sau đó đi theo hắn, Tiểu Sơn dừng lại thu xếp xong xe ngựa cũng đi vào theo.
Đàn hương sâu kín, phật chuông thiên cổ minh, chính giữa Kim Thân Như Lai đầy từ bi nhìn các tín đồ ngồi xuống, trụ trì Ngọc Phật tự ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, hai mắt hơi khép lại, lẩm bẩm tụng kinh.
Phong Nguyệt lạy ba cái trước tượng phật, cầm thùng thăm lên, rút ra một lá thăm có đầu màu đỏ, hai tay cung kính đưa cho vị trụ trì già. Vị trụ trì già mặt không đổi sắc, dáng vẻ nặng nề, tựa như một pho tượng, nhận lấy lá thăm, lại không nói gì.
Ông chỉ cầm bút lông sói lên, bày một mảnh giấy ra, nâng bút viết: Nếu bảo đáy mắt không có ly hận, không tin nhân gian có bạc đầu.
Trong lòng Phong Nguyệt hơi hồi hộp, "quẻ hạ hạ" tâm tư lập tức rối loạn, giống như có hai luồng sức mạnh va chạm trong lục phủ ngũ tạng. Vì vậy hắn dự định cáo từ, lúc đứng dậy, dưới chân không vững, suýt nữa té xuống. Sau khi quyên góp chút tiền dầu hương, liền lên đường trở về.
Tiểu Sơn thấy dáng vẻ Phong Nguyệt hoảng hốt bèn nói: "Thiếu gia, lần này ta hỏi tiểu hòa thượng kia xin được không ít nước thánh. Người xem, từng này đủ cho người dùng một thời gian luôn đó."
Phong Nguyệt thoáng nhìn trong góc có một bình nước lớn, cười khổ nghĩ thầm, đứa nhỏ này không biết làm phiền tiểu sa di kia bao lâu mà lấy được cả bình nước to như thế này.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, phong cảnh hai bên đột ngột biến hóa, từ xanh tươi um tùm đến chợ búa phồn hoa. Tiểu Sơn vẫn nắm chặt dây cương như cũ, không những không có chậm lại mà còn tăng nhanh tốc độ, khi đi qua hẻm nhỏ, giọng nói Phong Nguyệt từ phía sau màn xe truyền đến: "Dừng xe." Trên mặt Tiểu Sơn có chút không vui, ghì chặt dây cương.
Chỗ góc cua ở ngõ nhỏ có một sạp hàng nhỏ, canh nóng bên trong nồi hơi bốc khói nghi ngút, mấy sợi mì hoành thánh lẻ tẻ nổi lên, trên quầy có ba bốn nhóm khách ngồi ăn. Đôi cha con trên kêu dưới gọi, trước sau đều bận. Hai người vốn là người từ nơi khác đến, họ Trần, trong nhà có vài mẫu đất, bởi vì cường hào bản xứ thông đồng với quan phủ tịch thu đất, đành phải ngàn dặm bôn ba đến kinh thành làm buôn bán chút gì đó.
Ban đầu khi mới tới còn lạ nước lạ cái, ông lão bị xe ngựa đụng phải, người gây ra là con cháu nhà quan, ném mấy lượng bạc liền đi mất. Con gái đáng thương mang theo cha già tìm thầy thuốc khắp nơi, lộ phí vốn cũng không nhiều đã dùng hết, trong lúc tuyệt vọng gặp được Phong Nguyệt. Hắn không những mời đại phu đến chữa trị, còn cho bọn họ vay tiền để làm ăn, hai cha con vô cùng cảm kích đến tận bây giờ.
Phong Nguyệt chọn một cái bàn không có ai, ngồi xuống. Cô nương nấu mì hoành thánh kia liền nhảy nhót sát lại gần: "Công tử, em đang nghĩ người khi nào thì tới, mì hoành thánh đều đã gói kỹ, là nhân thịt cá mà xưa nay người thích nhất." Cha nàng lưng còng khập khiễng đi trên đường, là do vết thương cũ năm xưa. Ông cũng cười lại góp vui: "Công tử mới từ Ngọc Phật tự về sao! Đã lâu lắm rồi không thấy tới."
Phong Nguyệt mỉm cười: "Vừa đi qua đầu ngõ đã ngửi thấy mùi thơm, vẫn là tay nghề kia khiến ta không khỏi nhớ lại." Trần Ngọc Mai liền vui vẻ đi lấy hoành thánh, Tiểu Sơn đi tới, ngồi sát cạnh Phong Nguyệt, cũng không nói lời nào, rút một đôi đũa rửa sạch rồi dùng khăn tay cẩn thận lau lại, đưa cho Phong Nguyệt.
Mì hoành thánh nóng hổi được bưng lên, mỗi một sợi mì trong bát đều sóng sánh ánh vàng, nước dùng đậm đà, bên trên còn rắc một lớp hành lá cắt nhỏ. Phong Nguyệt cầm đũa ăn một miếng lớn nói: "Tay nghề Ngọc Mai lại khá lên rồi." Không biết là do hơi nóng hay do cái gì, trên mặt cô nương bỗng đỏ lên, ngượng ngùng lấy trong ngực ra một cái hầu bao. Hầu bao dùng lụa trắng làm nền, được khâu chắc bằng chỉ màu, thêu hình bướm vàng bay lượn.
Tuy không tính là tay nghề bậc nhất, nhưng cũng đủ thấy là có tâm.
Tiểu Sơn hung hăng liếc nàng một cái.
Phong Nguyệt lẳng lặng tiếp nhận hầu bao kia, nói: "Ngọc Mai thật khéo tay, tương lai không biết có bao nhiêu nam nhi đến cầu thân đây!"
Dùng xong mì hoành thánh, Phong Nguyệt để lại một thỏi bạc, liền cùng Tiểu Sơn rời đi.
Trần Ngọc Mai đuổi theo đến đầu ngõ, nhìn xe ngựa đi xa, vẻ mặt cô đơn không diễn tả được bằng lời.
Trở về Nam Phong quán đã là lúc mặt trời đang lặn dần, bên trong sảnh một nhóm người vội vã vẩy nước quét nhà, thu dọn đống bừa bộn tối hôm qua, có người trông thấy xe ngựa Phong Nguyệt dừng ở trước cửa, túm năm tụm ba đi lên nịnh nọt nghênh đón.
Phong Nguyệt coi như không thấy, trực tiếp xuyên qua sảnh lớn, trở về phòng ngủ, mang hầu bao ném vào trong rương gỗ đỏ, nhìn kỹ, nơi đó chất đầy hầu bao, thủ pháp, kiểu dáng đều tương tự. Sau đó nặng nề nằm trên giường, cả cơ thể giống như mất hết sức lực, cứ như vậy yên lặng nằm đó, trong đầu lại vang vọng tiếng vị trụ trì già nói hắn kiếp này có một đoạn nghiệt duyên, quấn quýt si mê, nửa đời gút mắc, khuyên hắn sớm ngày buông bỏ hồng trần thế tục, không được dính dáng đến một chữ tình.
Cuối cùng dặn hắn tám chữ: Tình sâu khó bền, quá mức lí trí ắt sẽ tổn thương.
Phong Nguyệt lẩm bẩm đọc mấy chữ này, tay không tự chủ thò vào trong ngực, v. uốt ve cái gì đó.
Ban đêm, Nam Phong quán vẫn náo nhiệt như cũ, một năm rồi lại một năm, tiểu quan sắt đá, ân khách như nước chảy. Phong Nguyệt ngồi trước gương khảm xà cừ, mặc cho Tiểu Sơn vén lên mái tóc chải chuốt, hắn nhìn mình trong gương, từ lông mày đến sóng mũi lại đến cằm, không chỗ nào là không được người khác khen ngợi, không chỗ nào là không được người khác yêu thích. Thân thể dưới lớp áo bào này không biết đã nhận bao nhiêu âu yếm từ người khác, chớp mắt, đã mười mấy năm trôi qua.
Có chút mệt mỏi rồi…
Tiểu Sơn thấy Phong Nguyệt hôm nay thái độ khác thường, nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi: "Nha đầu Trần Ngọc Mai kia mấy năm nay trưởng thành rồi, mặc dù lớn lên không đẹp lắm, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, nhưng phần tâm tư này đối với thiếu gia đúng là khó được, thiếu gia…cảm thấy thế nào?"
Phong Nguyệt nói: "Người ta là một nữ tử đàng hoàng, sao mà theo ta được chứ?" Lại quay qua nhìn Tiểu Sơn nói: "Theo ta thấy, ngược lại thích hợp với đệ hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!